Bà Trần Thị Ích, sinh năm 1932, sống tại ngã ba Vũng Tàu. Bà sinh 22 người con, chết 5 người, còn lại 17 người. Do con đông, lại không biết chữ nên bà phải tìm đủ cách mưu sinh nuôi con. Bà mở quán nhậu, cứ đến mùng 5, tháng 5 gọi đám con nít đi bắt dế cơm to về bán cho bà. Sau đó bà lấy tay ngắt đầu từng con dế, ngắt chân rồi ngâm muối nhét đậu phộng vào lăn bột đem chiên để bán cho khách nhậu. Không chỉ có dế, bà còn sát hại rất nhiều con dong, chim, vịt,… lươn thì bà để y nguyên trong thùng, còn đang sống mà bà bê nguyên nước sôi tưới lên mình khiến chúng sanh đau đớn cong mình mẩy. Tất cả chỉ để phục vụ cho chuyện nhậu nhẹt của khách hàng, kiếm tiền nuôi con.
Kết quả ra sao? Bà vẫn nghèo khổ, dù mưu mẹo đủ thứ. Tính tình bà trước đây cộc cằn, hung dữ, ngay cả với con cháu bà cũng vậy, thích ăn thua đủ với người khác. Con cái bà đi làm xa cũng nghèo, nhưng không gởi tiền về cho bà là bà mắng chửi té tát. Chồng chết thì rủa chồng ác nhân, làm cho bà đẻ nhiều rồi chết trước bỏ con cho bà nuôi cực khổ. Đã vậy bà còn thích đồng bóng, bỏ tiền ra vô coi đồng bóng, họ về nhập vô bà nhảy múa lung tung. Bà không tin Phật, không tin nhân quả báo ứng.
Sau nhiều năm như thế, bà mang chứng bệnh lắc cổ kinh niên do quả báo từ nghề nghiệp, đầu lắc liên tục cả ngày lẫn đêm mười mấy năm, thêm chân có tật đi đứng không được rất khó khăn do tai biến sinh nở. Bà mang chứng bệnh này chỉ muốn chết thôi. Tiền không có, chạy chữa đủ bệnh viện vẫn không hết, rồi họ chuyển bà vô bệnh viện tâm thần. Sau lại về nhà, vẫn cứ lắc đầu không dứt, rất khổ sở bức bách, tâm thì luôn nghĩ muốn tự sát.
Sau này có người hướng dẫn bà lên Tịnh Thất Quan Âm để niệm Phật. Bà không nghe, bà bảo lên đó làm chi, nếu niệm thì ở nhà niệm Phật cũng được. Bà trải chiếu ra ngồi trước hình Quan Âm Bồ tát bắt đầu niệm Phật.
Bà niệm Phật từ một giờ sáng đến mười giờ trưa, “ niệm Phật để cầu chết” chứ không phải để hết bệnh. Sáng hôm sau, con bà đợi hoài không thấy bà mở cửa đi ra, nghĩ chắc bà bệnh rồi té.
Điện thoại vào thì bà nghe mà không bắt được điện thoại, ngồi niệm tê cứng toàn thân, không còn cảm giác. Bà cứ “ Nam Mô A Di Đà Phật” nhắm mắt, mở mắt niệm. Đến gần 11 giờ thì cử động lại được, đói bụng nấu cháo ăn sau đó lên giường nằm nghỉ nhưng cái miệng vẫn niệm Phật. Bệnh lắc đầu hết lúc nào không biết.
Đến bệnh viện kiểm tra lại nhiều lần đầu không còn lắc nữa, hết bệnh mà hoàn toàn không uống một thang thuốc hay viên thuốc nào. Lạ một điều nữa là kể từ khi hết bệnh nhờ niệm Phật thì bà không còn thèm ăn mặn nữa, thấy thịt bà sợ hãi.
Bây giờ tuy bệnh lắc đầu hết rồi, kể cả cái chân bị tật 41 năm cũng hết luôn nhưng bà vẫn còn sợ bị lắc đầu lại. Bà không dám buông lơi tiếng niệm Phật, trở thành tinh tấn niệm khẩn thiết ngày nào cũng niệm liên tục năm tiếng đồng hồ.
Câu ” Nam Mô A Di Đà Phật ” đã chuyển hóa thân tâm bà. Thân hết bệnh, tâm chuyển biến trở thành một người mới biết cảm thương, đồng cảm với người khác hơn. Giờ hễ có chút tiền thì bà mua đủ con vật để phóng sanh chuộc lại lỗi lầm.
Ngoài bản thân mình có được lợi ích bà còn khuyên người khác niệm Phật. Bà bảo hồi xưa ham ăn lắm, bây giờ càng niệm Phật càng thấy hoan hỷ, không còn muốn ăn nữa, ăn rất ít. Đây nhà Phật gọi là “ Thiền duyệt vi thực”, niệm Phật đến pháp hỷ sung mãn, một câu A Di Đà Phật hoan hỷ nên không còn thấy đói nữa, mà thân an lạc khỏe mạnh. Bà nói 79 năm rồi toàn đau khổ đến nay niệm Phật bà mới cảm nhận thấy niềm sung sướng lớn nhất trong cuộc đời.
Cho nên Hòa thượng Tịnh Không dạy chúng ta đừng coi thường mấy người hay làm việc ác. Bởi vì khi họ hồi đầu sám hối, công phu niệm Phật của họ sẽ tinh tấn hơn chúng ta rất nhiều lần, cơ hội vãng sanh cũng rất cao. Cũng có khi là Bồ Tát nghịch hạnh thị hiện cho chúng ta xem mà thức tỉnh.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Diệu Âm Lệ Hiếu kính ghi lại 04/2014.
( Bạn có thể nghe Video dưới đây )