TRỊ HẾT UNG THƯ bằng PHÓNG SINH & SÁM HỐI

0
2624

( Quang Tử)

Bác Vũ Thị Phượng sinh năm 1952, hiện sống tại 40/41/10/14 Nguyễn Hữu Cảnh (địa chỉ mới), thành phố Vũng Tàu. Năm 2016, bác thấy trong người rất mệt và có nhiều biểu hiện đau nhói bất thường ở bụng, nên đã lên bệnh viện Chợ Rẫy. Sau khi soi chụp kiểm tra kỹ lưỡng, các bác sĩ kết luận bác đã bị ung thư đại tràng, cần tiến hành điều trị.
Nhưng khi ấy, bác Phượng đã tu học theo Phật Pháp nhiều năm, bác biết rõ căn bệnh này chính là những những quả báo từ những ác nghiệp năm xưa bác đã tạo.

( Bạn có thể  xem video này bên dưới )

Thời còn nhỏ, để phụ giúp cho cha mẹ, chăm sóc cho các em, bác thường xuyên đi mò cua bắt ốc, bắt tôm cá.v.v… về làm thức ăn cho cả nhà, cứ vậy rất nhiều năm, thì số lượng cua, ốc, cá, tôm.v.v… bác đã bắt giết số lượng lớn khó mà tính đếm.
Khi đã trưởng thành lập gia đình, một thời gian dài bác làm nghề bán cháo gà. Mỗi ngày trung bình bác giết một con gà để nấu cháo, suốt gần 20 năm, số gà bác giết khoảng tầm 6000 – 7000 con, một con số không hề nhỏ.
Từ khi học Phật Pháp, hiểu về nhân quả, bác biết những sát nghiệp mình đã gây, sớm muộn cũng sẽ trở thành quả báo đau đớn trên thân, chỉ là chưa biết nó sẽ là tai nạn hay bệnh tật như thế nào.

Nên nay phát hiện ra mình bị ung thư, bác không cảm thấy bất ngờ gì. Và hơn thế nữa, bác cũng biết không có phương thuốc nào có thể chữa lành bệnh của mình tốt hơn những pháp môn của Phật dạy. Vì bệnh này vốn là do nhân quả nghiệp báo mà ra, nên phải dùng chính nhân quả để trị, đó mới là trị tận gốc, còn thuốc men, phẫu thuật theo y học cũng chỉ là chữa trên ngọn mà thôi.
Chính vì vậy, bác cầm hồ sơ bệnh án rồi trở về nhà tự chữa theo cách của mình, chứ không ở lại bệnh viện chữa theo y học hiện đại. Cũng là vì bác biết căn bệnh ung thư này, có thể nói không có thuốc trị, bệnh nhân hóa trị, xạ trị, phẫu thuật, thuốc men…. Vô cùng tốn kém, song chỉ là duy trì mạng sống trong đau đớn, cuối cùng đa số đều vẫn chết mà thôi.
Trở về nhà, bác có bao nhiêu tiền đều đem đi mua các con vật để phóng sinh. Xưa kia bác sát sinh, mà nay thành bệnh, vậy nên muốn khỏi bệnh thì cần làm ngược lại, đó là phải phóng sinh.
Gần nhà bác, chiều chiều người ta thường bán sam nướng. Những con sam còn sống nguyên bị người bán cắt viền mai, để lộ ra bụng trứng phải có đến hàng vạn trứng sam đầy ắp trong đó, rồi đem đặt lên lò và nướng. Những con sam tội nghiệp, cùng ngàn vạn trứng sam cứ thế bị thiêu đốt, chết dần trong đau đớn, mùi sam nướng két lẹt cả một khu vực.
Bác thấy vậy, nên bác chọn phóng sinh sam, mua những con sam đang chờ lên giàn hỏa thiêu đó thả ra biển, số lượng nhiều lần cộng lại chắc cũng một vài tạ. Nếu tính cả số lượng trứng sam, mỗi trứng khi sinh ra trở thành một sinh mạng, thì bác phóng sinh phải lên đến hàng triệu triệu sinh mạng. Ngoài ra bác còn mua lươn, ốc thả ra hồ nước ngọt. Cứ thế bác dốc tâm, dốc sức phóng sinh bằng tất cả khả năng mình có, không có suy nghĩ đến chuyện bao nhiêu là đủ, bao nhiêu thì dừng.
Trước khi thả, bác đều mời ban hộ niệm đến làm nghi thức phóng sinh, quy y, khai thị, tụng kinh, niệm Phật cầu cho chúng mau thoát kiếp súc sinh, mau vãng sinh Tịnh Độ rồi mới thả.
Hàng ngày rảnh rỗi bác vẫn không ngừng sám hối các nghiệp chướng mình đã gây ra, nghiệp kiếp này và cả những nghiệp kiếp xưa, cứ thế kiên trì không mỏi mệt, đồng thời liên tục niệm Phật, đọc Chú Đại Bi, được bao nhiêu công đức thì hồi hướng cho các oan gia trái chủ.
Khoảng trên dưới một tháng thực hiện như thế, bác thấy mình khỏe dần lên, tại vị trí bị ung thư dưới bụng không còn thấy cồn cào, đau đớn nữa, cơ thể thấy nhẹ nhàng trở lại. Thấy vậy, niềm tin của bác vào Phật Pháp càng mạnh mẽ hơn, bác càng tinh tấn niệm Phật, phóng sinh nhiều hơn. Như thế bệnh lại càng mau lành hơn.
Chỉ vài tháng sau, bác đã thấy mình khỏe mạnh như người bình thường, có thể tiếp tục cùng ban hộ niệm đi niệm Phật cho những người khác mỗi ngày. Mỗi một ca hộ niệm như vậy kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, với người bình thường đã thấy rất mệt, vậy mà một ngày bác có thể tham dự nhiều ca liên tục không có vấn đề gì.Thật là vi diệu.
Cho đến thời điểm này, năm 2019, là 3 năm sau đó, bác vẫn rất khỏe mạnh, khí sắc hồng hào, giọng nói sang sảng, ngoại trừ thỉnh thoảng cảm mạo sơ sơ, thì không có bệnh tật gì đáng kể.
Bác vẫn đi hộ niệm cho mọi người với một tinh thần hăng say, nhiệt thành. Bác cũng không đi khám lại để xem tế bào ung thư còn không, vì theo bác, thay vì lấy tiền để đi xét nghiệm, thì dùng tiền đó mua vật phóng sinh còn tốt hơn nhiều, sức khỏe bác vẫn rất tốt, tốt hơn nhiều những người cùng ngưỡng 60, 70 tuổi như bác, chẳng phải đó đã là “kết quả xét nghiệm” đáng quan tâm nhất sao ?
Điều đó chứng mình một điều, bác đã đúng. Nếu như khi cầm kết quả xét nghiệm bị ung thư, bác ở lại bệnh viện để hóa trị, xạ trị… thì đến nay, chắc bác đã đi theo những bệnh nhân ung thư cùng khám một đợt với bác.
Một nghiên cứu được thực hiện trong hơn 25 năm của Tiến sĩ Hardin B. Jones, cựu giáo sư vật lý và sinh lý y khoa tại Berkeley, California, nghiên cứu đó kết luận rằng, các phương pháp hóa trị, xạ trị và phẫu thuật không những không hiệu quả và không thể kéo dài tuổi thọ bệnh nhân, mà nhiều trường hợp, bệnh nhân ung thư được hóa trị còn qua đời sớm hơn nhiều so với những người không đồng ý điều trị. Bệnh nhân được hóa trị cũng trải qua cái chết, nhưng đau đớn hơn nhiều.
Tiến sĩ Jones cho biết trên tạp chí của Viện Hàn lâm Khoa học New York: “Những người từ chối điều trị sống được trung bình 12 năm rưỡi, lâu hơn so với những người đang được hóa trị”.
Khi hóa trị, các tế bào khỏe mạnh bị giết chết sớm hơn các tế bào ung thư, khiến cơ thể suy yếu và mất khả năng phòng chống bệnh tật. Cộng với tác dụng phụ của các độc tố hóa trị, cơ thể sẽ dần mất đi hệ thống miễn dịch có tác dụng tự chữa lành và níu kéo sự sống.
Năm 1969, ông đã trình bày nghiên cứu của mình tại Hội thảo Tác giả Khoa học của Hiệp hội Ung thư Hoa Kỳ, và những phát hiện khó tin của ông vẫn còn để lại dư chấn trong giới điều trị ung thư cho đến nay.
Jones chia sẻ với MIDNIGHT: “Không phải ung thư giết chết bệnh nhân, mà chính sự suy nhược của hệ thống miễn dịch đã dần dẫn đến cái chết”.

Bác Vũ Thị Phượng không biết đến kết quả của cuộc nghiên cứu này, nhưng bằng những hiểu biết của bác về Nhân Quả Nghiệp Báo, về Phật Pháp, bác đã đưa ra một quyết định sáng suốt.
Quyết định ấy không chỉ giúp bác vượt qua căn bệnh ung thư, hồi phục sức khỏe một cách thần kì, mà còn hóa giải được những nghiệp chướng, những oan trái dây dưa nhiều kiếp với những oan gia trái chủ, tăng thêm vô lượng công đức lành, huân tập chủng tử Bồ Đề trong tâm thức, cho chính mình và cho những chúng sinh kia, cho kiếp này và vô lượng kiếp sau, đó mới là điều quan trọng nhất, là mục tiêu mà Phật Pháp muốn đem đến cho thế gian này.

1 1 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận