Khuất Văn Khiêm sinh năm 1990 tại Đại Đồng, Thạch Thất, Hà Nội. Sinh ra trong thời hiện đại, lớn lên giữa hàng ngàn thứ máy móc tân tiến, Khiêm chẳng có một chút niềm tin nào vào thế giới tâm linh, anh là một thanh niên vô thần điển hình, cuộc sống diễn tiến theo một quỹ đạo như bao người khác, nhỏ thì đi học kiếm tấm bằng, lớn lên thì kiếm một công việc làm.
Năm 2017, anh xin được một chân làm bếp trong một nhà hàng tại Sơn La. Làm được một thời gian, một biến cố lớn bất ngờ xảy đến, làm đảo lộn mọi giá trị trong tư tưởng, quan niệm sống của Khiêm.
Hôm đó đang là ngày tết, mưa lâm râm, đúng 12 giờ trưa, anh có việc nên mở cửa bước ra cổng. Vừa bước vài bước mới đến giữa sân… Đùng !!! Một tia sét chói lòa đánh xuống trúng đầu Khiêm. Mắt tối sầm, toàn thân tê dại, đau đớn, anh ngã vật ra đất, nằm thở hổn hển. Được một lúc, cơ thể đỡ đau hơn một chút, anh cố lết vào trong nhà, vừa sợ, vừa mừng. May quá, chỉ là tia sét nhỏ, nên Khiêm vẫn còn giữ được mạng.
Và rồi cũng từ đó, anh được khai mở một số khả năng kì lạ, kết nối với thế giới tâm linh. Anh bắt đầu nhìn thấy các vong hồn, thậm chí còn ngửi thấy mùi của họ. Ngoài ra còn có thể nằm mơ thấy trước một số việc trong tương lai.
Rất nhiều đêm, Khiêm mơ thấy những giấc mơ kì lạ, không giống với loại giấc mơ lộn xộn, mờ ảo bình thường. Các giấc mơ này rất rõ ràng, sống động như thật, dù là nhiều lần mơ khác nhau, nhưng đều theo một trật tự, và liên kết với nhau thành một chuỗi các sự kiện từ trước đến sau.
Trong mơ, anh thấy một vị tỏa ra ánh sáng chói lòa, cố nhìn cũng không thấy rõ được, anh chỉ có thể phỏng đoán vị này là Quán Thế Âm Bồ Tát. Sau đó, anh được vị ấy dùng thần lực cho thấy lại những ký ức tiền kiếp, lần lượt từng cảnh tượng chiếu lên trong tâm như những thước phim sống động.
Kiếp đầu tiên anh được vị đó cho thấy lại, không rõ đang ở đất nước nào, chỉ thấy khung cảnh xung quanh là một khu rừng tĩnh mịch. Khiêm kiếp đó là một nhà sư tu hành rất tinh tấn, giữ giới luật nghiêm minh, siêng năng thiền định. Tuy nhiên, nhà sư này có một nhược điểm, là rất ham thích thần thông. Tâm thường mong đạt được những năng lực siêu việt, quyền phép biến hóa. Và do siêng năng thiền định, vị sư này cũng đã có được khả năng xuất hồn khỏi xác, đi vân du đây đó.
Một lần xuất hồn ra như vậy dạo chơi, bất ngờ nhà sư bị một con quỷ – loại quỷ chuyên theo phá người tu hành đuổi theo muốn giết ông. Ông hoảng sợ tháo chạy, chạy đến một vùng đất hoang vu, thấy có khoảng 20 nhà sư khác đi khất thực, tất cả đều phát hào quang.
Ông liền lẩn vào nhóm nhà sư ấy, con quỷ không lại gần được nhưng vẫn lởn vởn xung quanh không bỏ cuộc. Sợ quá, ông quỳ xuống tha thiết niệm Quán Thế Âm Bồ Tát xin Ngài cứu mạng.
Được một lát, phía xa hướng đông phóng đến một luồng ánh sáng trắng rực rỡ đến chói mắt, mặt đất rung động, Quán Thế Âm Bồ Tát từ từ hiện ra. Ngài nói: “Chỉ có con mới cứu được chính mình. Con hãy mau niệm Kim Cương Chú.”
Ngài liền truyền dạy Kim Cương Chú, nhà sư nghe rồi lập tức thuộc lòng, khẩn thiết trì niệm câu chú liên tục. Thân thể ông nóng bừng lên, dần dần thân cũng phát ra hào quang, tâm không còn sợ hãi gì nữa. Con quỷ thấy thế, biết không làm được gì nên bỏ đi. Sau đó nhà sư nhập hồn trở lại xác và đi tìm, rồi xin gia nhập nhóm 20 nhà sư kia.
Kiếp tiếp theo, Khiêm thấy mình đầu thai thành một đạo sĩ ở Trung Quốc. Mong mỏi của kiếp trước đã được đáp ứng, kiếp này làm đạo sĩ học được rất nhiều phép thuật của Đạo gia. Xong hình ảnh kiếp này thoáng qua nhanh không thấy được nhiều chi tiết, chỉ thấy lại một cảnh anh mặc đạo bào màu xanh, đang cử hành một nghi thức gì đó cho dân làng.
Kiếp tiếp theo, anh tiếp tục đầu thai thành một người Trung Quốc, sống vào thời Chiến Quốc, thế kỷ 3 TCN. Kiếp đó anh tên là Tô Tần.
Do từ 2 kiếp trước làm nhà sư tu hành tinh tấn, giữ giới luật nghiêm minh nên kiếp này anh có rất nhiều phước báo, tài năng hơn người, công danh hiển hách, tiền đồ rộng mở. Nếu ai từng nghiên cứu qua về thời Chiến Quốc, hẳn đều biết cái tên Tô Tần nổi danh đến mức nào.
Thời trẻ, Tô Tần lặn lội lên núi bái Quỷ Cốc Tử làm sư phụ, được truyền dạy đủ môn tuyệt kỹ. Sau nhiều năm khổ luyện Tô Tần cũng thành tài, trở thành một trong bốn đệ tử chân truyền của Quỷ Cốc tiên sinh, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tinh thông bấm độn bốc quẻ, mưu lược kinh bang tế thế, là một kỳ tài văn võ song toàn.
Sau đó Tô Tần xuống núi, đến yết kiến vua nước Tần là Tần Huệ Vương để trình lên một kế hoạch nhằm đưa nước Tần trở nên hùng mạnh, rồi đem quân đánh dẹp các nước lân cận, thâu tóm thiên hạ về một mối. Rất tiếc, gặp lúc Tần Huệ Vương khi đó đang thoái chí, không muốn chinh chiến, nên không nghe, cũng không ban thưởng trọng dụng gì. Tô Tần ở lâu tiêu hết tiền, đành chật vật trở về nhà trong tình trạng túng thiếu, bị cha mẹ, vợ và chị dâu khinh thường, nhìn bằng nửa con mắt.
Không nản, Tô Tần tiếp tục dùi mài kinh sử, rèn luyện thêm bản lĩnh. Vài năm sau, ông lại sang yết kiến vua nước Yên là Yên Văn Công, và dâng lên chủ thuyết liên minh chống Tần. Lần này Yên Văn Công cảm thấy kế sách Tô Tần đưa ra rất thuyết phục, bèn trọng dụng, phong chức trọng hậu cho Tô Tần. Còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc để Tô Tần sang các nước khác ngoại giao, thành lập liên minh.
Được hậu thuẫn, Tô Tần lần lượt đến bái kiến vua các nước Tề, Sở, Triệu, Ngụy, Hàn thuyết phục họ liên kết với nhau để chống Tần, gọi là sách lược “Hợp tung” nổi tiếng thời Chiến Quốc. Nhờ biện tài thuyết khách thượng thừa, cùng một kế sách chu toàn của Tô Tần, vua các nước chấp thuận thành lập liên minh, và giao ấn tướng, sắc phong Tô Tần trở thành tể tướng của 6 nước, thống lĩnh liên quân chống Tần vào năm 333 TCN.
Vốn ban đầu là muốn theo phò trợ nước Tần, thôn tính 6 nước nhỏ, sau này lại chủ trương hợp lực 6 nước nhỏ chống lại Tần, qua đó ta hiểu thực chất Tô Tần chẳng vì quyền lợi của nước nào cả, ông chỉ vì danh lợi của chính mình mà thôi.
Dựa vào miệng lưỡi thuyết khách xảo diệu, Tô Tần kích cho nước này đánh nước kia, nhờ thế mà ông được vua 6 nước trọng dụng, một lời thốt ra có thể khuynh đảo cả giang sơn bách tính. Và thế là Tô Tần đã vươn đến đỉnh cao của danh vọng, quyền uy, phú quý với dinh phủ tráng lệ, vàng bạc đầy kho, kẻ hầu người hạ vào ra tấp nập.
Năm 318 TCN, liên minh 6 nước rầm rập kéo quân sang thôn tính nước Tần. Quân Tần không dám khinh suất, đem hết tổng lực ra dàn trận tại cửa Hàm Cốc để đối phó. Một trận chiến long trời lở đất xảy ra, hai bên xông vào chém giết quyết liệt, máu chảy đầu rơi cực kỳ hỗn loạn.
Thật bất ngờ, quân Tần dù số lượng ít hơn, nhưng rất thiện chiến, xông pha dũng mãnh vượt trội, lấy một địch sáu mà vẫn tả xung hữu đột, cuối cùng đánh cho liên quân 6 nước tan tác. Nước Sở bị thiệt hại nặng nhất, quân lính chết la liệt, xác phơi đầy đồng.
Trải qua một cuộc chinh chiến, không đếm nổi có bao nhiêu binh sĩ tử trận, máu chảy đầu rơi, sinh ly tử biệt ai oán. Và Tô Tần chính là người châm ngòi cho thảm kịch này. Lúc quyền thế lên cao nhất, cũng chính là lúc Tô Tần tích chứa sát nghiệp nặng nề nhất.
Một lần trong phủ Tô Tần tổ chức yến tiệc, binh tướng, quan khách tụ họp say sưa, một cô gái xinh đẹp được tiến cử vào múa kiếm, ca hát, hầu rượu góp vui. Thấy cô ta xinh đẹp, dù đã có vợ nhưng Tô Tần vẫn nổi lòng ham muốn, nên đã tư tình với cô ta. Lúc đó còn hứa hẹn với cô ta đủ điều. Nhưng được thời gian, chán rồi thì Tô Tần lại đem cô gái ấy ban cho 6 gã thuộc hạ hưởng lạc.
Hẳn cô gái ấy rất uất ức, vì không những bị bội ước, còn bị đem đi cho tặng như một món đồ chơi. Xong có ức cũng không dám phản kháng, vì Tô Tần quyền lực ngút trời, tay nắm binh quyền cả 6 nước, nữ nhi thân cô thế cô, chỉ biết gạt lệ mà tuân theo.
Cuối cùng, khi Tô Tần đang ở nước Tề, vì quá được trọng dụng nên ông bị các quan lại nước Tề đố kỵ. Họ lén thuê sát thủ đến hành thích, một dao đâm chết Tô Tần, kết thúc một kiếp người.
Sau khi chết, vì sát nghiệp do kích động chiến tranh, cùng nhiều tội khác, Tô Tần – tiền kiếp của Khiêm bị đọa địa ngục, chịu đủ những cực hình khốc liệt. Mãn hạn địa ngục, còn phải đầu thai nhiều kiếp làm súc sinh.
Suốt khoảng 2000 năm, Khuất Văn Khiêm thấy mình kiếp thì sinh làm heo, kiếp thì sinh làm chó, kiếp lại là bò, kiếp khác là dê… chủ yếu là những con vật khi còn làm người anh thường ăn thịt. Đặc biệt, không có kiếp súc sinh nào được toàn mạng chết già cả. Hễ người ta nuôi lớn là đem ra cắt cổ, xẻ thịt, phanh thây.
Những chi tiết trong từng kiếp thì không thấy rõ, chỉ ấn tượng nhất là những lúc sắp chết, bị con người trói lại, sợ hãi kêu la, rồi bị cắt cổ, mổ bụng, đau đớn vô cùng. Một Tô Tần oai phong hiển hách thủa nào, người người cung kính, ngưỡng mộ, giờ thì chỉ là những con vật sống vô danh, chết thê thảm chẳng ai biết đến. Thế sự đổi thay, vật đổi sao dời, biển cả hóa nương dâu, dòng luân hồi cứ trôi nào có gì còn đó mãi.
Cứ thế kiếp kiếp nối nhau không nhớ được là bao nhiêu kiếp, chỉ biết là rất nhiều, có thể là hàng trăm kiếp, cũng có thể là cả ngàn kiếp và kiếp nào cũng chết đau đớn dưới những lưỡi dao sắc bén.
Sau bao nhiêu kiếp súc sinh đền trả nợ máu, cuối cùng anh cũng đầu thai được làm người, sinh tại miền Bắc Việt Nam thời Pháp thuộc. Đến tuổi trưởng thành, anh tham gia lực lượng chống Pháp, đấu tranh giành độc lập cho non sông đất Việt.
Năm 32 tuổi, anh bị giặc Pháp bắt. Chúng đem về tra tấn dã man, bắt anh khai ra các đồng đội. Anh kiên gan chịu đựng, thà chết nhất quyết không khai. Và cuối cùng, chúng trói ngược tay anh ra sau, rồi nã một loạt đạn súng máy vào đầu anh.
Hồn anh xuất ra rất nhẹ nhàng, thậm chí còn không biết mình đã chết. Khi đó, anh thấy có một vị thần hiện đến, là Đô Sát Phán Quan Địa Phủ, Ngài tay cầm sổ, tay cầm bút, mũ áo màu đỏ, giống như quan phục thời phong kiến, có bốn lính hầu đi sau. Vị đó chỉ cái xác, cho anh biết mình đã chết, rồi an ủi anh, và nói:
-Thân xác kia là giả tạm, chỉ có tu hành mới mong thoát được khổ ải trầm luân.
Sau đó, họ làm thủ tục cắt khẩu nhân gian cho anh. Hai người lính hầu cầm hai tay anh đưa đi. Tiếp sau đó như thế nào nữa thì anh không được thấy.
Hết kiếp đó anh đầu thai rất nhanh, vẫn sinh ở miền Bắc Việt Nam, tên là Hải Anh, không nhớ được họ. Khi lớn lên, anh lại nhập ngũ, trở thành một người lính bộ đội cụ Hồ, tham gia kháng chiến chống Mỹ. Xem ra, duyên nghiệp nhà binh vẫn bám lấy anh không rời.
Sau giải phóng năm 1975, anh không trở về quê, mà vào miền Nam sinh sống, làm nghề bốc thuốc nam, trị bệnh cứu người, được người dân quanh vùng quý mến và kính trọng. Nhiều năm sau, anh qua đời vì tuổi già, đây là cái chết yên bình nhất trong suốt mấy nghìn năm của anh. Hết kiếp đó là anh đầu thai thành Khuất Văn Khiêm của kiếp này.
Vài năm sau ngày bị sét đánh, anh đã gặp lại cô gái múa kiếm mà anh đã tư tình khi còn ở kiếp làm Tô Tần. Cô ấy nay đã đầu thai lại ở Việt Nam, dung mạo khá giống kiếp xưa, phải giống đến 70%, cũng hát hay, múa đẹp, và lại rất thích múa kiếm, nên vừa gặp là Khiêm nhận ra ngay.
Duyên nợ thúc đẩy, Khiêm đem lòng yêu cô ấy và hai người kết hôn vào tháng 8/2019, đúng như những gì kiếp xưa Tô Tần đã hứa hẹn mà không làm. Nhân không lành thì quả chẳng thể ngọt. Bao nhiêu ấm ức kìm nén của cô ấy trong kiếp xưa, kiếp này đã đến lúc bộc phát ra.
Cô ấy từ khi kết hôn với Khiêm, thì không ngừng gây sự, giận dỗi, oán trách, cãi cọ, vòi tiền… hành hạ tâm lý anh đủ kiểu. Một tháng thì cãi vã đến 7-8 lần, vốn đi làm đã mệt mỏi, về đến nhà lại gặp chiến tranh lạnh liên miên, khiến Khiêm lắm khi muốn khủng hoảng tâm lý.
Đau đớn hơn, được một thời gian, Khiêm phát hiện ra vợ ngoại tình. Mà không chỉ cặp kè với một người, mà là cặp hết gã này đến gã khác, tổng cộng 6 gã nhân tình. Chính là 6 tên thuộc hạ mà kiếp xưa Tô Tần đã đem cô gái múa kiếm “ban thưởng” cho, nay đầu thai trở lại. Thử mọi cách nhưng không thể cứu vãn cuộc hôn nhân này, Khiêm quyết định ra tòa ly hôn.
Nhớ lại hàng loạt tiền kiếp khiến Khiêm thay đổi toàn bộ nhân sinh quan của mình. Kiếp người tưởng dài, thực chất chỉ như giọt sương treo đầu ngọn cỏ. Giữa dòng chảy luân hồi trùng điệp vô số kiếp, thì kiếp người này có được gì mất gì đi nữa, thoáng chốc rồi cũng tan biến chẳng còn lại gì, chỉ có khổ đau là dai dẳng mà thôi.