(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Nguyễn Vinh Quang, Nguyễn Huy Hoàng )
Trong bộ quần áo xộc xệch, Quang ngáp ngắn ngáp dài, tròng mắt sụp xuống, đưa tay lên gãi gãi hai bên mép, tóp tép cái miệng giống như đang thèm thuồng một thứ gì đó. Nhìn bộ dạng Quang, mẹ anh giật mình, bà tiến lại gần lay lay đôi vai gầy guộc của con, nói trong sợ hãi:
– Trông mày nghi lắm Quang ạ, đừng nói với mẹ là mày dính vào ma túy như thằng anh cả đấy nhé. Thằng anh mày nghiện đã đủ làm tao khốn khổ lắm rồi.
Không thấy Quang nói gì, nhưng mẹ anh nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn là nó đã nghiện. Lạ gì chứ! Trông nó khác nào thằng anh nó lúc lên cơn thèm thuốc đâu. Tuy Quang không mở miệng nói ra nhưng sự im lặng đã ngầm trả lời cho nghi vấn của người mẹ. Và chính cái bộ dạng này lại càng khẳng định điều đó thêm lần nữa.
Trời về sẩm tối, người mẹ ngồi sụp xuống góc nhà, ánh mắt thẫn thờ như người vô hồn, tâm can trống rỗng. Bà dường như mơ hồ nhìn thấy tương lai trước mắt thật mịt mù của gia đình mình.
Nhà Quang có ba anh em, Quang sinh năm 1972, tên đầy đủ là Nguyễn Vinh Quang, là con thứ hai. Anh cả thì nghiện hút từ lâu, giờ lại đến lượt Quang, không biết bao giờ thì đến lượt Hoàng- đứa em út nữa. Bố Quang làm thợ cắt tóc, mẹ anh là công nhân nhà máy thảm len. Gia đình họ sống trong một căn nhà nhỏ ở quận Ngô Quyền, Hải Phòng.
Ở cái đất cảng này, bao năm qua nạn hút chích hoành hành, bao thanh niên đang tuổi học tuổi làm rủ rê nối nhau sa vào con đường nghiện ngập. Không khó để bắt gặp những thanh niên vật vờ ngồi gốc cây cột điện. Khắp các con ngõ nhỏ, nhà vắng, rồi công viên ghế đá la liệt những ống kim tiêm bị các “con nghiện” bỏ lại. Người dân ám ảnh đến mức hễ thấy cậu nào gầy gò môi thâm, da tái nhợt, mắt lờ đờ là tránh xa. Còn các bậc phụ huynh thì nơm nớp lo sợ con em mình bị rủ rê hút chích.
Bố mẹ Quang cũng vậy, nhưng vì còn mải kiếm cơm áo gạo tiền khiến họ không thể nào sát sao con cái suốt ngày. Và giờ thì điều ông bà lo nhất cũng đã xảy ra.
Đến năm 1996, sắp xếp được công việc ổn thỏa, mẹ Quang quyết định đưa anh vào Sài Gòn, tham gia chương trình uống thuốc cai nghiện Methadone. Trớ trêu khi trở về, anh nghiện luôn cả thuốc cai mà ma túy thì vẫn không bỏ được.
Hàng ngày, mẹ Quang tích được đồng nào đều bị anh lấy đi đồng nấy. Nếu không để con lấy đi hút chích thì nó cũng không cho gia đình này được yên. Lúc thì đe dọa, khi thì nói dối quanh co, vòng vo, ngọt nhạt, cốt để moi được tiền.
Nhìn mẹ khóc quá nhiều, có những hôm thấy bà sưng húp cả hai mắt, Quang day dứt, cũng nhiều lần muốn bỏ, nhưng bỏ ma túy đâu phải chuyện dễ dàng. Nếu dễ thì đã không có nhiều người phải chết dưới tay nó như vậy.
Ngày tháng trôi đi, rồi cũng đến lượt Hoàng, tên đầy đủ là Nguyễn Huy Hoàng – đứa con trai út cũng nối gót hai anh đi vào con đường nghiện ngập.
Mà có phần khác với các ông anh, Hoàng gan lớn hơn, khi nghề hớt tóc của gia đình không kiếm đủ tiền hút chích, thì cậu gia nhập cùng đám bạn đi cướp giật. Quần thảo khắp hang cùng ngõ hẻm trên địa bàn thành phố, mỗi tối Hoàng cùng đồng bọn cũng cướp giật được vài triệu, đều đem đi hút chích cả.
Hôm đó, Hoàng và một tên khác chở nhau trên chiếc xe máy phân phối lớn, trên đường đi tên đồng bọn nhắm được một “con mồi” ngon liền nói với Hoàng:
– Mày thấy chiếc xe máy kia không? Bà ấy đang đeo túi xách bên hông, tao phóng lên là mày xử gọn nhé.
Hoàng ngước mắt nhìn lên thấy một người phụ nữ đèo đứa bé gái đằng sau, nom đứa bé đó còn nhỏ, chỉ chạc tuổi cháu mình. Hoàng đắn đo giây lát rồi trả lời:
– Đàn bà tay yếu, lại đèo trẻ con, thôi tha cho nó. Tao mà giật một cái thì đảm bảo tai nạn, rồi con bé con kia biết sẽ như thế nào? Nó chỉ bé như đứa cháu tao thôi. Tội nghiệp bỏ mẹ.
– Ơ hay thằng này, mày đi cướp mà mày còn nói chuyện đạo đức nữa à? – tên đồng bọn bực mình đáp trả.
Sau vụ đó hai người cãi nhau một trận to, rồi Hoàng cũng không đi cướp nữa. Anh bỏ học từ năm lớp 7, chơi bời lêu lổng, gia nhập giang hồ, hết cướp giật rồi sau đến làm bảo kê cho một động gái điếm, thậm chí nếu có người thuê, cũng lấn sang đâm thuê chém mướn luôn.
Thế nhưng trong sâu thẳm trái tim một con người hung hãn, đâu đó vẫn còn le lói chút ít ánh sáng của tình người. Anh đôi khi cũng còn biết nghĩ đến cha mẹ. Hồi đi cướp, thi thoảng Hoàng có dư chút tiền, anh nhiều lần chần chừ muốn đưa chúng cho mẹ, nhưng cuối cùng lại không dám, vì biết đó là những đồng tiền bất chính do ăn cướp mà có.
Vào một ngày …
Người ta thấy công an từ đâu ập tới nhà Hoàng, còng tay anh ngay tại chỗ, khiến người mẹ tá hỏa. Bản án 4 năm tù giam tại trại giam Ngọc Lý tỉnh Bắc Giang dành cho tội trộm cướp tài sản làm mẹ Hoàng khóc cạn nước mắt. Bươn chải cuộc sống đã vô cùng mệt mỏi, lại có 3 người con trai đều nghiện ma túy, đứa út đi tù, với người mẹ, địa ngục chính ở nơi này chứ chẳng ở đâu xa.
Những con người ấy, tuy đang ở tận đáy cùng của cuộc đời, nhưng họ đều biết cần phải thay đổi hoàn cảnh, chỉ là họ chưa biết làm thế nào và có làm được hay không? Cuộc chiến cai nghiện ma túy chưa bao giờ đơn giản đối với bất kì một người nghiện nào.
Quang thật lòng muốn bỏ ma túy, ấy vậy mà nó chẳng tha cho anh. Mỗi khi lên cơn thèm thuốc thì mọi lý trí đều tan biến sạch sẽ. Quang ngẫm nghĩ nhiều lần, cuối cùng nghĩ ra cách “lập gia đình” để cai nghiện. Anh tin tưởng trách nhiệm của một người chồng người cha sẽ giúp bản thân có động lực từ bỏ thuốc phiện.
Ngoài cái vẻ lờ đờ của một con nghiện mỗi khi thèm thuốc, những lúc bình thường Quang cũng có nét bảnh trai, lại cộng thêm cái giọng ngọt như mía lùi, Quang không khó để tìm cho mình một người bạn đời.
Quả đúng như anh dự đoán, mới lập gia đình, Quang vô cùng hào hứng phấn khởi, ý chí cai nghiện để xây dựng tổ ấm hạnh phúc cao vun vút. Thế nhưng hôn nhân chỉ giúp anh được một năm, rồi đâu lại vào đấy, ma túy tiếp tục mời gọi anh thành công. Chuỗi ngày khốn khó ập đến tổ ấm nhỏ, vợ Quang làm công việc gội đầu trên chợ Ga kiếm tiền lo cho con, Quang cũng làm hớt tóc kèm thêm nghề tay trái ăn cắp, đánh bạc … nhưng là để kiếm tiền lo thuốc phiện.
Vợ anh suy sụp, xác định chẳng nhờ vả gì được ở người chồng nghiện ngập. Ngoài thời gian đi làm, cô thường lui tới chùa lạy Phật. Giống mẹ chồng, đối với cô lúc này chỉ có Tam Bảo là nơi nương tựa duy nhất. Ngày nào cô cũng công phu tu tập, trì chú hai thời sáng tối hồi hướng cho chồng sớm thoát khỏi ma túy.
Về phần mẹ Quang, trên căn gác xép, mỗi sáng bà đều lên đó, ngồi trước ban thờ tụng kinh niệm Phật hồi hướng công đức cho ba đứa con trai. Dù chúng có bất hiếu thế nào thì chúng vẫn là những đứa con bà đau đớn dứt ruột đẻ ra.
Quang nhìn mẹ mình ngày một già yếu, lưng bắt đầu khòm xuống, da dẻ nhăn nheo, ánh mắt u sầu khắc khổ. Anh thực sự muốn báo hiếu để bù đắp cho bà những năm tháng cuối đời. Nhưng nhìn lại cái thân tàn ma dại này, anh chẳng biết lấy gì để báo hiếu. Nghĩ về tổ ấm nhỏ, Quang tự trách mình đã không làm tốt trách nhiệm người chồng người cha, còn trở thành gánh nặng cho vợ con. Những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu, thôi thúc Quang nhất định phải cai nghiện.
Một buổi chiều mùa hè, hai vợ chồng ngồi bên mâm cơm, vợ Quang bật đĩa giảng kinh Vô Lượng Thọ của thầy Thích Giác Nhàn, vừa ăn vừa tranh thủ nghe. Mọi hôm Quang chẳng bao giờ đoái hoài mỗi khi vợ tụng kinh, nghe Pháp. Anh chẳng hiểu và cũng chẳng mảy may quan tâm. Vậy mà lần này chẳng hiểu sao từng lời từng chữ đều lọt vào tai anh, gây ấn tượng vô cùng mạnh mẽ.
“Người niệm Phật sẽ được Phật gia trì. Câu vạn đức hồng danh như là viên minh châu giúp người ngu trở thành kẻ sáng”
Ồ! Câu niệm Phật thật sự vi diệu như thế sao? Quang tò mò, tìm đọc kinh Vô Lượng Thọ. Từng lời kinh như đánh thức tâm hồn Quang. Kể từ hôm đó, anh thường xuyên tụng kinh cùng vợ, đọc thêm các sách Phật Pháp, ngộ ra được nhiều điều từ trước đến nay chưa bao giờ biết tới.
Vậy là Quang bắt đầu niệm Phật mỗi ngày.
– Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật. Nam Mô A Di Đà Phật …
Cứ thế Quang niệm Phật từ sáng tới tối, kể cả lúc đạp xe, đi bộ, đi làm… Nhiều khi anh vừa đi đường vừa niệm ra tiếng rất to khiến cả phố ngước nhìn.
Quang bỏ dần thuốc cai nghiện, chỉ dùng câu Phật hiệu làm chỗ nương tựa. Mỗi lần lên cơn thèm thuốc phiện, anh lăn lóc vật vã trên giường, trên sàn, tay vịn chỗ này, bấu chỗ kia, miệng không ngừng niệm Phật để áp đảo cơn nghiện. Nhiều lúc Quang bứt rứt không chịu nổi, muốn chạy ra khỏi phòng để phi đi tìm ma túy, nhưng nhờ nghị lực và ý chí dũng mãnh khiến anh tiếp tục cố gắng niệm Phật.
Nhờ đọc kinh, Quang hiểu thay vì nhớ thuốc phiện, nay ta nhớ Phật, thay vì niệm niệm nghĩ đến thuốc phiện, nay niệm niệm trong tâm là hồng danh Phật. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng không phải ai cũng hiểu, không phải ai cũng tin tưởng. Ấy vậy mà Quang đã làm được.
Sau nhiều lần chiến đấu với cơn nghiện bằng câu niệm Phật chân thành, Quang đã cai nghiện thành công ngoài sức tưởng tượng của tất cả người thân. Cả vợ và mẹ Quang vỡ òa hạnh phúc. Nỗ lực hồi hướng công đức của họ đã giúp Quang sớm kết duyên với Phật Pháp và có được kết quả tốt đẹp như họ đã cầu mong.
Tự bản thân trải nghiệm sự nhiệm màu của Phật Pháp, Quang bắt đầu đi chùa, quyết định ăn chay trường, tham gia các việc Phật sự như trợ niệm cho người lâm chung và nhiều việc khác.
Nhiều năm thấm thoắt trôi qua, người con cả trong nhà đã chết vì ma túy, còn Hoàng, cậu con út đã ra tù, xong vẫn chưa cai nghiện được. Nhiều lần Quang bảo Hoàng niệm Phật, nhưng cậu em vẫn không tin anh mình cai được nhờ tu tập Phật Pháp. Thậm chí mỗi khi thấy anh tụng kinh, Hoàng đều cho rằng anh mình không bình thường.
Tuy vậy, Quang chẳng bỏ cuộc, anh thường xuyên rủ Hoàng đi chùa, khéo léo kể cho em nghe những việc người thật việc thật xảy ra trong quá trình anh đi hộ niệm. Dần dần, Hoàng cũng phát tâm tìm hiểu và thực hành theo anh trai.
Như thường lệ, mẹ Hoàng vẫn miệt mài tụng kinh niệm Phật mỗi buổi sáng. Điều khác lạ là hôm ấy, thay vì đi tìm thuốc phiện, Hoàng lò dò lên ban thờ cùng mẹ. Cậu nằm ở đó vừa vật vã với cơn nghiện, lăn lộn bên này bên kia, vừa nghe mẹ niệm Phật. Trong đầu văng vẳng tiếng niệm Phật không dứt, rồi dần dần ngủ lúc nào chẳng hay.
Thật sao? Một kẻ đang lên cơn nghiện thì làm sao ngủ được ? Đó là chuyện bình thường không thể xảy ra. Ấy thế mà Hoàng đã ngủ được, rồi cơn thèm thuốc cũng từ đó biến mất. Cứ kiên trì mãi như vậy nhiều ngày, cũng khổ sở vật vã vô cùng, nhiều lúc tưởng không kiềm chế nổi, nhưng kết quả cuối cùng cũng giống anh mình. Hoàng đã cai nghiện thành công.
– Niệm Phật vi diệu thật đấy anh! Trước em cứ nghĩ anh nói đùa. Em cứ tưởng cuộc đời mình thế này là nát tươm rồi chứ. Ai ngờ đâu lại có ngày hôm nay. – Hoàng nhìn anh trai, nhiệt thành thổ lộ.
Lúc này, niềm tin Phật Pháp trong Hoàng càng thêm vững chắc, được ươm mầm bằng chính trải nghiệm của bản thân. Chẳng cần anh trai khuyên bảo, tự Hoàng quyết định chuyển sang ăn chay và tham gia vào ban hộ niệm chùa Đỏ.
Từ hai “con nghiện” ma túy nhiều năm, nhờ câu “Nam Mô A Di Đà Phật” bất khả tư nghì, hai anh em đã bước ra khỏi cánh cửa tử thần. Bình minh đã hé lộ sau màn đêm tăm tối bao trùm cuộc đời Quang và Hoàng, cùng cả gia đình họ. Niềm tin Phật Pháp của mẹ và vợ Quang nay càng thêm vững chắc. Không ai có thể tin được từ một gia đình tan nát như thế giờ đây trở thành một gia đình Phật tử, ăn chay niệm Phật, lánh dữ làm lành. Họ nguyện sống hết cuộc đời này bằng tâm thế mới, một lòng nguyện cầu vãng sinh Cực Lạc.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Nguyễn Vinh Quang và Nguyễn Huy Hoàng)