(Cảm nghĩ sau một đám tang người bạn thân _ Ngọc Dung )
Cuộc sống kéo dài trong mấy mươi năm, trong mấy năm, hay trong mấy tháng, mấy ngày ????
KHÔNG ! cuộc sống của mỗi chúng ta chỉ tính trong từng hơi thở. Nếu thở ra mà không hít vào được là coi như xong rồi đó. Đời vô thường đến đỗi chẳng có gì là thật, đều như ảnh hiện, mộng huyễn.
Nếu thân ta là THẬT SỰ CỦA TA, cớ sao giây trước là người, giây sau đã là một hồn ma, ta không thể điều khiển được. Nếu thân ta là thật của ta, cớ sao chỉ trong vài giờ sau khi tắt thở cái thân đó lại vô dụng không thể nhúc nhích, chẳng cách nào sử dụng được và bốc mùi.
Nếu cảnh này là thật đáng sống, cớ sao lại có nóng kinh hồn, có lạnh buốt da, có bão tố, có chiến tranh máu ngập sông núi, có bệnh tật người người rên la ?
Nếu cảnh này là vui thì sao lúc nào cũng sáng bừng như ban ngày, mưa nắng thuận hòa, không phân biệt mùa, gió hiu hiu thổi làm con người nhẹ nhàng dễ chịu quanh năm ?
Nếu thân này là thật CỦA TA, thì sao ta không bắt nó trường tồn bất tử, mà phải chịu theo quy luật của nó :có sinh, già, bệnh, chết ?
Nếu tình cảm này là thật tại sao phút giây này yêu, phút sau lại không yêu ? Nếu tình cảm này là thật do ta điều khiển, thì sao ta không bắt nó lúc nào cũng yêu như lúc ban đầu ?
Vậy đó ! Cuộc sống biến đổi vô thường trong từng giây một . Giây sau ta đã già hơn giây trước, cuộc đời mấy mươi năm chỉ như giấc mộng, như sát na trong vô lượng a tăng kì kiếp của tâm thức mỗi chúng ta.
Chúng ta may mắn đã tu hành nhiều đời, nhiều kiếp nên kiếp này được làm người. Cơ hội được làm người khó như “con rùa mù dưới đáy biển, trăm năm mới ngoi lên mặt nước 1 lần và đầu chui vào đúng lỗ thủng của mảnh gỗ nổi trên mặt biển. Cơ hội làm người khó như 100 năm có vị tiên nữ đem dải lụa quệt trên ngọn núi cao 1 lần đến khi trái núi đó thành mặt đất bằng phẳng”
Cơ hội làm người có khó không ?
Nếu không khó, cớ sao con kiến nhiều hơn con người, con tôm con ốc gấp nhiều tỷ lần chúng ta, châu chấu, cào cào nhiều vô số kể….
Cơ hội làm người quả thật quá khó. Cần phải giữ được 5 giới mới được làm người bất kể người đó là ai: Không sát sinh, không trộm cắp, không từ dâm, không uống rượu, không nói dối.
Chúng ta, ai giữ được 5 giới này thì lên tiếng ?
Riêng tôi, tôi không giữ được . Vậy phải chăng khó thì chúng ta không cần làm, chỉ làm việc dễ???
Tâm của chúng ta thường không thích làm thiện, chỉ thích làm ác. Nếu thích làm thiện thì tại sao chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, của thân quyến mình mà không nghĩ đến nỗi đau của người, của thân quyến người.
Tâm chúng ta thường ích kỉ, bỏn xẻn, hưởng thụ, ham danh vọng, quyền thế, ưa xảo nịnh. Đây là tâm ác, luôn nghĩ đến mình bỏ mặc người khác nghĩ gì.
Chúng ta không giữ được 5 giới là không được làm người, vậy có nên giữ nữa không?
NÊN, HÃY NÊN GIỮ !
Giữ được chừng nào tốt chừng đó, giữ được giới nào tốt giới đó, giữ giới và sám hối những tội lỗi của mình đã gây ra và không tái phạm nữa.
Phàm làm người là vô minh, có ai là không sai đâu ?
Biết sai mà sửa là quý, là biến lỗi to thành lỗi nhỏ, lỗi nhỏ thành lỗi nhỏ hơn, biết sai mà vẫn sai thì thật là nguy hiểm, đáng buồn lắm ! Mọi thứ đều là ảo, là giả, như mộng huyễn, sương đêm, như ảnh ảo.
Chỉ có TÂM mỗi chúng ta là thật, tôi không nói những cái vọng tưởng suy nghĩ lăng xăng trong đầu, đó không phải TÂM.
Cũng không phải cảm xúc vui buồn, giận ghét, khi sướng, khi khổ. Không, đó không phải TÂM. Vì sao ? VUI SƯỚNG rõ ràng không phải là BUỒN KHỔ, vậy mà lúc này vui sướng, lúc sau lại buồn khổ, thay đổi bất thường như thế thì cái nào mới là TÂM ?
Cũng không phải cái mớ kiến thức khi nhớ, khi quên, cái biết, cái không , lệ thuộc vào hoàn cảnh.
Không, chúng chỉ là những áng mây thất thường bay qua bầu trời TÂM.
Bầu trời vốn bản chất thật là trong suốt, không màu, không mùi, không mây, không mưa, không nắng, không mặt trời, mặt trăng, không ngày, không đêm, nghìn tỉ năm trước đến nghìn tỉ năm sau không thay đổi. Chỉ là mặt trời, mặt trăng, vì sao, mây, mưa, gió .v.v… lướt qua, lướt lại trên BẦU TRỜI, thiên biến vạn hóa ra đủ thứ hình trạng khi tươi sáng, khi tối tăm, rồi lại nhanh chóng tan biến. Người ta nhìn lên BẦU TRỜI thấy chúng, lại cho rằng chúng là BẦU TRỜI.
Không, nhầm rồi, chúng chỉ là những vị khách của BẦU TRỜI. Còn chân thực BẦU TRỜI chỉ có khoảng không vô tận, không sinh, không diệt, không sáng, không tối, chứa hết tất thảy những vị khách không mời như trăng, sao, gió, mây .v.v… kia, bất tử với thời gian, mặc kệ những vị khách kia sinh diệt vô thường như thế nào, BẦU TRỜI vẫn AN NHIÊN VĨNH CỬU.
TÂM chân thật của mỗi người cũng vậy, là khoảng không gian tâm thức vô tận, chứa tất cả những vọng tưởng suy nghĩ, cảm xúc vui buồn, kiến thức nhớ quên.v.v…
Mặc kệ thân xác sống chết, chuyển từ kiếp này sang kiếp khác, TÂM vẫn không thay đổi, vẫn dung chứa tất cả. Mặc kệ cảm xúc lúc vui lúc buồn, lúc thích thú, lúc chán nản… TÂM vẫn bao la vô tận, chứa hết thảy những cảm xúc đó, nhưng chẳng phải là chúng.
Mặc kệ làm khi làm việc này, khi tạo việc khác, mặc kệ là kiến thức khi nhớ, khi quên, mặc kệ là kiếp này làm vua, hay kiếp khác làm ăn mày, hay tệ hơn, làm một con kiến, con phù du, hay làm một thân ngạ quỷ, địa ngục.v.v… biến hóa muôn hình vạn trạng trong 6 nẻo luân hồi. TÂM vẫn thế, không sinh không diệt, vì TÂM chính là KHOẢNG KHÔNG VÔ TẬN dung chứa tất cả những thứ vừa kể đó.
Bạn hãy nhìn kĩ vào cái smartphone trên tay bạn ( hay tivi, ipad cũng như vậy), bất kể là hình ảnh nào hiện ra trên màn hình, khi thì sáng, khi thì tối, khi thì phim hành động, khi thì phim tình cảm sướt mướt, khi thì game, khi thì MV ca sĩ, khi thì facebook, khi thì Youtube, cũng có khi tắt nguồn tối đen.v.v… muôn hình vạn trạng biến ảo. NHƯNG , biến thế nào thì biến, cái smartphone vẫn ở đó, dung chứa tất cả các hình ảnh ảo hóa liên tục từ cảnh này sang cảnh khác mà bản chất không thay đổi.
Đây chỉ là ví dụ, mà vi dụ thì không 100% giống thật, smartphone thì vài năm hư hỏng sẽ quăng sọt rác, nhưng TÂM thì vĩnh cửu không diệt, smartphone thì chỉ 5 inch ( hay ti vi mất trăm inch hết cỡ) nhưng TÂM thì vô hạn không có biên giới. Xong nếu có trí tuệ, thông qua ví dụ smartphone bạn sẽ nhìn ra được chân lí về TÂM thật sự của bạn.
Vứt hết tất cả hình ảnh, âm thanh, ứng dụng đi, smartphone của bạn sẽ là đồ bỏ đi. Nhưng nếu buông xả tất cả suy nghĩ, cảm xúc, hành động, kiến thức.v.v… đi, không sở hữu – vô sở đắc bất cứ hình tướng gì, TÂM sẽ trở nên vô tận, bất sinh bất diệt, trở lại trạng thái vốn có, đó là an nhiên vĩnh hằng, chính là NIẾT BÀN, chính là KHÔNG TƯỚNG.
Trong Bát Nhã Tâm Kinh, Phật dạy:
” Vì không sở đắc , Bồ Tát y theo Bát Nhã Ba La Mật, TÂM không còn ngăn ngại, vì không ngăn ngại, nên không có gì để sợ hãi, xa lìa tất cả hình tướng biến hóa của giấc mộng điên đảo, đạt đến CỨU CÁNH NIẾT BÀN.”
__________
TÂM như bóng theo hình không rời xa ta, ta làm ác tâm ta kiếp sau hiện ra cảnh giới ác, tâm thiện kiếp sau TÂM ta HIỆN RA cảnh giới thiện. Cũng chính ta, nhưng ta ăn cắp có phải ta sẽ phải vào tù không ?
Cảnh trong tù đã khác xa với cuộc sống của chúng ta rồi. Ta làm ác, đêm ngủ không ngon giấc, chẳng như các bậc chân tu ăn ngày 2 bữa rau cà, tương, muối mà ngủ mấy tiếng giấc sâu.
Cảnh đã khác nhau ngay trong cuộc sống hằng ngày rồi ạ. Chỉ có NHÂN QUẢ là thật: nhân nào quả đó, ta gieo hạt lúa không thể có bắp ngô, ta gieo cây cải không thể có quả đào.
Nếu ta làm xấu => không thể có kết quả tốt, cuộc sống tốt. Nếu ta không tiết kiệm => ta sẽ không có tiền, nếu ta cho vay nặng lãi => ta sẽ có lúc mất hết chỗ tiền cho vay..vv.
Lúc trước tôi cũng ham mê chơi lắm, ước được đi chỗ nọ, chỗ kia, mặc đồ này, đồ kia. Giờ thì không còn ưa thích, không ngưỡng mộ những người hay đi chơi nữa rồi.
Mà tiếc thay cho họ. Có tiền thích là đi chơi, chẳng nghĩ đến nỗi đau, thiếu thốn của bao người xung quanh. Mặc hàng hiệu mà làm gì khi tâm xấu bẩn. Có phải nhân cách được thể hiện bằng đồ trang sức hay không? Chẳng phải vì tôi nghèo tôi không có đồ trang sức, tôi không được đi chơi mà tôi nói vậy.
Vì tôi thấy những thứ đó như ảo ảnh, như mộng huyễn mà thôi. Chắc ít có ai mà không có cái dây nào đeo cổ, đeo tay như tôi nhỉ? Tôi không những không thích mà còn thấy nó vướng víu vô cùng, tôi không đeo gì thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi có tâm trạng này vì sự ra đi đột ngột của người bạn. Anh ấy sáng đi làm bình thường, vì mệt nên về nghỉ sớm, anh thấy khó thở và thế là anh ấy đi. Anh ấy có bị bệnh hen suyễn từ xưa, anh ấy chỉ hơn tôi có 2 tuổi, ngày sinh của anh 10.8.1981.
Anh là người tốt, yêu vợ, thương con, chăm sóc bố mẹ, chăm chỉ làm việc. Nghĩ đến 2 bé gái con nhỏ, thật là đau lòng. Tôi chưa dám về gặp anh lần cuối, trong tâm thực sự không muốn về, không muốn thấy cảnh vợ, con anh sống như không sống vì cú sốc này.
Ốm lâu tâm lý người thân được chuẩn bị sẵn đã đành, đây sáng chào chồng, chào bố đi làm, trưa về đã không còn chồng, không còn bố. Vô thường đến thế là cùng phải không ạ?
Ai biết ngày mai chứ. 9h sáng anh còn truy cập Zalo, lát sau anh đã đi rồi. Chỉ muốn nghĩ đến anh như một người bạn đi đâu lâu không gặp, không muốn thấy anh nằm đó.
Sự ra đi vội vàng của anh đã đánh thức tôi, biết trân trọng mọi mối quan hệ xung quanh mình hơn. Biết đâu, mai đó sẽ không còn. Việc dễ làm hôm nay nhưng ngày mai sẽ không dễ, thậm chí cực khó.
Sức khỏe khi có không trân quý, khi ốm rồi lại lo nhờ bác sĩ. Vậy hãy sống như thể là chỉ còn sống được nốt hôm nay. Giữ gìn những điều tốt đẹp và xa rời những điều xấu ác.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Nam Mô Tây Phương Cực Lạc Thế Giới Đại Từ Đại Bi Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật!
Nguyện chúc anh về cõi an lành, nguyện chúc anh sớm giác ngộ Phật Pháp, tinh tấn niệm Phật. Thân trung ấm cũng có thể được vãng sanh, anh cố gắng nhe! Chỉ cần anh niệm Phật và nguyện sinh về cõi Tây Phương Cực Lạc, Đức Đại Từ Đại Bi A Di Đà Phật sẽ đón anh về thế giới của Ngài.
Chỉ tạm biệt anh, mình còn gặp nhau nhe!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Nam Mô A Di Đà Phật….
Ai muốn biết NHÂN QUẢ rõ ràng xin hãy xem video ngay dưới bài viết này.
Xin mọi người hãy niệm Phật, hồi hướng cho anh Đoàn Thái Truy sinh ngày 10.8.1981 tại thôn Đồng Tiến, xã Phượng Dực, huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Để anh được về cõi an lành!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Nam Mô A Di Đà Phật!….
( Tâm sự Mrs Ngọc Dung Trần )