NHỜ PHẬT PHÁP, UỐNG THUỐC ĐỘC CŨNG … KHÔNG CHẾT !

0
5255

( Tự thuật của Lâm Duy Tùng – nick facebook: Đónn Giió, một thành viên của gruop “Luân hồi & Nhân quả” )

Tôi vốn là người tu bên Tịnh độ, chuyên niệm Phật và phát nguyện vãng sinh về cõi Cực Lạc của Phật A Di Đà. Câu chuyện sau đây của tôi, nếu ai muốn kiểm chứng thật hư, có thể liên hệ với tôi theo địa chỉ của tôi : Lâm Duy Tùng, số 16 đường Nguyễn Tri Phương, tổ 9, thị trấn Liên Nghĩa, huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng.

Câu chuyện của tôi là một việc rất đáng tiếc, có lẽ đọc xong sẽ có rất nhiều người trách mắng tôi, tôi xin nhận. Xong tôi vẫn kể, để nhân đó các bạn có thể thấy được, sức oai lực phi thờng mà câu niệm Phật mang lại.

Thời gian năm 2016, tôi chìm đắm trong bế tắc không lối thoát, từ công việc, gia đình, tình cảm… nói chung là mọi thứ như đều đổ xô vào, dồn tôi đến chân tường.

Vậy nên, trong cơn “bần cùng sinh dại dột”, tôi uống thuốc diệt cỏ (còn gọi là thuốc cỏ cháy) để tự sát.

Hôm đó là ngày 8/3/2016, tôi uống khoảng 1/4 chai thuốc cỏ cháy loại nhỏ, từ lúc 2h, mãi đến gần 5h gia đình tôi mới biết và đưa tôi lên bệnh viện, lúc đó là đã hơn 5h.

Mấy tiếng đồng hồ đau đớn quằn quại, ấy vậy mà tôi vẫn còn lì lợm. Bệnh viện Đức Trọng muốn súc ruột nhưng tôi không cho, vì tôi quyết chết bằng được.

Thế là, họ chuyển tôi lên trên bệnh viện thành phố Đà Lạt. Lên đó, thì bác sĩ lắc đầu, bảo về nhà nằm chờ chết thôi, không cứu được nữa rồi.

Tối hôm đó, do thuốc ngấm vào bao tử và dạ dày nên người tôi nóng rát, bụng cứ như đang đun nước sôi ở trong, ngay cả một ngụm nước uống cũng không được, giống hệt như cảnh giới ngạ quỷ miêu tả trong Kinh.

Sáng hôm sau, các sư chú trên chùa thầy Giác Nhàn biết tin, nên xuống để đưa tôi lên phòng hộ niệm. Các sư chú bảo tôi cố gắng niệm Phật, nếu mạng còn thì Phật sẽ cứu, còn không thì Phật sẽ rước về cõi của Ngài ở Tây Phương.

Suốt thời gian đó, gia đình tôi thì phóng sinh hồi hướng cho tôi. Còn tôi thì niệm Phật, tuy không được nhất tâm nhưng cũng có sự cảm ứng của chư Phật.

Phải kể thêm rằng hơn một năm trước, tôi cũng thường phóng sinh, cố gắng hành thiện mong chuyển nghiệp báo của mình, nên khi nguy kịch cũng gặp được sự trợ duyên rất lớn.

Nằm ở phòng hộ niệm, không dùng bất cứ thứ thuốc gì, bụng và cuống họng lúc nào cũng nóng như lửa đốt. Tôi chỉ uống được chút nước sắn dây, ngoài ra không dùng được gì khác. Vài lần thử ăn chút cháo, nhưng rồi, hệt như nuốt sắt nóng vào bụng, muỗng cháo đi đến đâu, bụng tôi cháy đến đó, đau đớn không gì tả xiết.

Năm ngày trôi qua, người tôi bắt đầu yếu dần, mệt mỏi tưởng chừng không qua khỏi. Đêm đó tôi sốt li bì, ai cũng đinh ninh là tôi sẽ không vượt qua được. Còn tôi thì bám lấy câu niệm Phật, mong sao có chết thì cũng được sinh về cõi Cực Lạc.

Nhưng không, câu niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” của tôi, cùng những công đức mà mọi người hồi hướng cho tôi đã phát huy công năng vi diệu.

Đến sáng hôm sau, tôi mở mắt ra và thấy không còn đau như trước, sức lực tăng lên đáng kể, và tôi bình phục như một phép màu. Từ hôm đó, tôi khỏe dần, bắt đầu ăn được ít chuối. Và được vài hôm, các sư chú cho tôi về nhà. Khoảng một tháng sau thì tôi khỏe lại hoàn toàn.

Phật pháp vốn nhiệm màu là thế, mong qua câu chuyện này của tôi, mọi người có thêm niềm tin vào hiệu lực vô biên của câu niệm Phật nói riêng, của Phật pháp nói chung. Và, làm gì thì làm, đừng dại dột tự sát như tôi nhé, đó sẽ là điều khủng khiếp nhất bạn phải trải qua. Tìm đến cái chết không hề làm cho đau khổ dừng lại, nó chỉ làm đau khổ bùng phát mạnh hơn. Chỉ có tu hành đúng như lời Phật dạy mới chấm dứt được đau khổ mà thôi.

( Quang Tử, viết lại từ lời kể của Lâm Duy Tùng )

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận