Minh An xin phép kể một câu chuyện nhân quả hiện tiền trên thế gian mà chính Minh An và các bạn Phật tử đều biết đến.
Có một vị Phật tử nam đã lớn tuổi, sống bên Mỹ, năm đó ông cụ cũng khoảng ngoài 70 tuổi. Ông cụ thường chở vợ đến chùa để làm công quả và tu tập tụng kinh, nhưng ông cụ chỉ ngồi ở ngoài sân chùa để trò truyện với các bạn Phật tử ( những người bạn Phật tử này cũng là những vị trong hàng ngũ quân đội của chế độ VNCH ), nên chuyện của họ nói không bao giờ hết.
Ông cụ thường kể chuyện cho mọi người nghe về một thời vàng son, oanh liệt của mình trên các trận chiến cũng như trong sự ăn chơi và sinh hoạt cuối tuần của ông cụ. Ông cụ thường kể rằng, mình thích ăn tôm hùm, con nào càng mạnh và còn nguyên càng thì ông cụ mới mua. Hàng tuần ông thường mua và mỗi lần mua đều cả chục con để đãi bạn bè. Và thói quen ấy cứ tiếp diễn trong suốt thời gian ông còn trẻ cho đến thời điểm đó.
Một hôm ông cụ bị stroke ( tắc nghẽn mạch máu) và té mê man, bất tỉnh nhân sự. Trong lúc mê man ông cụ thấy rất nhiều, có cả hàng trăm con tôm hùm thân hình to lớn gấp hàng trăm lần thân thể ông cụ, rượt đuổi và dùng càng xâu xé thân thể của ông. Ông cụ đau đớn vô cùng và cố gắng bỏ chạy, nhưng không thể chạy được. Cứ thế tan xương nát thịt, rồi lại thấy mình sống lại để cứ thế bị đuổi rượt và bị xâu xé thân thể, đau đớn khôn cùng. Có con lấy càng cắt đầu ông cụ, có con cắt tay, vặn chân, bẻ tay giống như lúc ông từng bẻ những càng tôm để ăn không khác. Ông cụ rất đau đớn và tìm cách chạy trốn, nhưng không thể chạy đi xa được. Cứ chết đi sống lại cả trăm ngàn lần như vậy ( thời gian này là thời gian ông cụ đang hôn mê trên giường ở bệnh viện).
Đến lúc ông cụ quá đau đớn và sợ hãi, không còn cách nào khác ông vội quỳ xuống tỏ sự hối hận của mình trước mặt những con tôm hùm kia, van xin sám lỗi và hứa nguyện nếu được thân người ông sẽ chuyên cần tụng kinh để hồi hướng cho những con tôm đã chết. Vì ông chỉ có thể nhớ là tụng kinh chứ không thể nhớ ra câu niệm Phật, cũng vừa ngay lúc ông quỳ xuống cầu xin sám hối tha mạng thì chính là lúc đó ông hoàn hồn tỉnh lại trên giường ở bệnh viện.
Ông kể, lúc đó phân tiểu đã ra đầy cả quần và ướt cả áo. Người vợ thấy ông tỉnh lại thì mừng vui vô hạn, nhưng ông nói đưa điện thoại để ông gọi cho Ni Sư trụ trì chùa ông thường đi. Trong lúc gọi điện thoại, ông rất khẩn thiết xin Ni Sư trụ trì giúp ông truyền trao Tam Quy và ngũ giới và phát nguyện ăn chay trường. Lúc đó vào khoảng 2 – 3 giờ sáng, ông cụ và vợ vội vã đến chùa và nhận thọ Tam Quy và Ngũ giới ngay sau đó.
Ông nức nở khóc lóc và trình bạch mọi sự việc trong lúc ông đang mê man cho Ni Sư Trụ trì nghe. Một người đàn ông oai phong từng với chức vụ đại tá, hiên ngang oai hùng trong các chiến trận, không hề sợ súng đạn mà bây giờ trước Tam Bảo phải quỳ khóc cầu khẩn, sám hối tội xưa, thì đủ hiểu khi nghiệp lực đến để đòi nợ thì không kể một ai cũng phải nhận chịu, dù lực sĩ hay tướng cướp, can cường, lì lợm, cứng đầu đến đâu cũng phải cúi đầu nhận lãnh nghiệp quả của mình gây ra, những nhân ác nào đã làm thì tự mình phải chịu trả quả.
Từ đó về sau ông cụ trở nên rất chuyên tu niệm Phật cầu sám hối những tội nghiệp đã gây ra từ lúc còn trẻ, ông cũng đã phát nguyện trường chay đến cho đến cuối cuộc đời. Khi đến chùa ông cụ chỉ một lòng niệm Phật, ở nhà cũng không dứt câu niệm Phật, không còn ngồi nói chuyện như xưa nữa. Nhiều bạn ông tưởng rằng sau cơn bệnh ông bị khủng hoảng tinh thần và giống như người bị bệnh tâm thần, ít ăn, ít nói, lúc nào cũng cầm tràng hạt trong tay niệm Phật.
Cho đến một ngày ông cụ dọn qua tiểu bang khác và từ trần ở đó, gia đình cụ cho biết ông ra đi rất thanh thản, trên tay vẫn còn cầm chuỗi trang niệm Phật và vẻ mặt thật tươi lại còn có mùi thơm kỳ diệu phát ra.
Cũng từ câu chuyện này người kể kính mong qúy liên hữu hãy xem đó làm gương để cùng nhau tinh tấn dõng mãnh tu tập với TÍN – HẠNH – NGUYỆN bất thoái nhé.
Kính thuật: Phật tử Minh An – USA (tuvienhuequang)
NHÂN QUẢ BÁO ỨNG TƠ HÀO KHÔNG SAI, MỘT MẢY LÔNG BỤI TRẦN CŨNG KHÔNG THOÁT.
VẬY VÌ SAO CHÚNG TA KHÔNG NGHĨ ĐẾN ĐIỀU TỐT, NÓI ĐIỀU TỐT VÀ LÀM ĐIỀU TỐT CHỨ?
XIN HÃY THƯỜNG NIỆM NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT !