(Tác giả: Tĩnh Như)
Xem lại phần 1: ⇒ Ác mộng bà mẹ chồng – P1
…
Bà Tú Hảo phừng phừng mặt, hai tròng trắng trợn lên, mấy nếp nhăn trên trán cau lại,… Xem ra con dâu bà không còn nằm trong bàn tay kiểm soát của bà nữa. “Lại có thể dễ dàng thoát ra như vậy sao ?” – bà Hảo nghiến răng lẩm bẩm. Đợi Vân Lương xách đồ xuống, bà chậm rãi buông từng từ:
– Mày có thể đi, nhưng đừng hòng mang theo hai đứa nhỏ. Bọn nó là con cháu nhà tao. Hai vợ chồng mày làm đơn ly hôn đi. Xong quyền nuôi con, cứ yên tâm rằng luật sư của tao đảm bảo mày không nhận nuôi được một đứa nào.
Vân Lương đứng hình, bao nhiêu dũng khí nãy giờ như tấm kính cường lực bị người ta gõ trúng điểm yếu, vỡ tan muôn mảnh vụn nát. Tình mẫu tử cuồn cuộn dâng lên, tim cô thắt lại. Hai đứa trẻ đi học chưa về, chứ nếu không cô đã nhào ra ôm lấy chúng.
Bà Tú Hảo bắt được thóp, thừa biết một người mẹ như Vân Lương không dễ gì bỏ con, dù chỉ một đứa, nhưng cô lại không đủ điều kiện tài chính để nuôi con như bên nhà chồng. Chỉ có lấy chúng ra mới hòng đập tan mong muốn nổi dậy của con dâu. Quả nhiên, bà đã thắng. Vân Lương đứng yên như trời chồng, còn Dương thở phào nhẹ nhõm. Hải và cô Út lần đầu tiên được thấy một con người khác của chị dâu. Nhịp sống gia đình lại về với guồng quay như nó vốn dĩ.
…
Mấy hôm sau, tình cờ thấy Vân Lương đi chợ ngang qua, mợ Liên gọi với lại, kêu vào uống cốc nước mía cho mát. Mợ Liên nhìn Vân Lương hồi lâu chẳng nói gì, mở lời trước:
– Lại bị bà Hảo bắt thóp nhốt vào lồng hả ? Bữa mợ có nghe thằng Dương nó kể. Mợ đã bảo, bà Hảo này thành tinh rồi, không có dễ mà thoát khỏi tay bà ấy đâu.
– Vâng, tại cháu còn non quá. Với lại hôm ấy cháu đang cơn bức xúc, không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế sồn sồn lên, rồi cũng chả giải quyết được gì.
Vân Lương thở dài thườn thượt. Ánh mắt như bị tảng đá đè lên, nặng nề nhìn ra xa.
– Thôi, đừng rầu rĩ nữa. Mợ gọi mày vào đây không phải chỉ tám dóc suông đâu. Có cách rồi !
– Cách gì mợ ? – Vân Lương ngước lên nhìn mợ Liên, vẻ mặt chờ đợi.
– Mợ lâu nay vẫn để tâm lùng trong các kinh sách Phật Pháp, xem có bí quyết gì giúp cháu được không. Bữa thỉnh trên chùa về một cuốn về luật Nhân quả hay lắm, đọc mà sáng mắt ra. Mọi thứ đều do luật Nhân quả sắp xếp, vậy nếu muốn thay đổi điều gì, cũng phải từ luật Nhân quả mà thay đổi.
– Mợ nói cao siêu thế, cháu chưa hiểu.
– Chuyện. Mợ nghiên cứu kinh sách bao lâu mới thông chứ dễ mà hiểu được chắc – mợ Liên vuốt vuốt mái tóc cao lên, cánh mũi phập phồng.
– Vâng, cháu biết mợ trí tuệ hơn người. Mợ là nhất rồi. Thôi mợ nói nhanh đi, nói luôn cách làm cụ thể ấy, chứ lý thuyết chuyên sâu cháu không hiểu được đâu. Mợ bảo sao thì cháu làm vậy.
– Thế này, đại khái cháu phải lép vế, phải nghe lời bà Hảo răm rắp, không đơn giản chỉ là do bà ấy giỏi thao túng thôi đâu, nguyên nhân lõi là do kiếp trước, cháu có nợ bà ấy cái gì đấy. Giờ Nhân quả sắp xếp con nợ gặp lại chủ nợ, tự nhiên sẽ nghe lời chủ nợ sai khiến để trả nợ cũ.
– Vâng, cái này trước cháu có nghe qua.
– Giờ muốn thoát khỏi chủ nợ nhanh chóng, cần phải cấp tốc trả hết nợ cho chủ nợ, bằng cách tạo công đức thật lớn rồi hồi hướng cho chủ nợ. Cháu thuộc chú Đại Bi chưa ?
– Dạ rồi. Hôm trước mợ đưa cháu, cháu về ngày nào cũng đọc cả mấy chục biến. Có hôm ít việc, đọc đến mấy trăm biến luôn. Thuộc lòng cả tháng nay rồi.
– Đấy, công đức vô lượng ở đấy đấy. Còn nhiều cách tạo công đức khác, nhưng cháu đã thuộc chú Đại Bi thì cứ chuyên nhất vào đó là tuyệt vời rồi. Giờ cháu đem công đức trì chú Đại Bi hàng ngày, hồi hướng cho bà Hảo, cầu cho bà ấy hồi tâm chuyển ý, nợ cũ sẽ tiêu dần. Hồi hướng cho cả thằng Dương nữa. Đến lúc nào nợ hết, cháu sẽ được tự do thôi. Biết đâu lại độ được bà ấy tu theo không biết chừng.
– Cháu chả mơ đến chuyện viển vông ấy. Giang sơn dễ đổi bản tính khó chừa. Thoát được thân mình là may rồi.
– Ai biết đâu chữ ngờ. Phật Pháp linh lắm, mình sao mà suy lường được ?
– Vậy từ nay cháu sẽ hồi hướng cho bà ấy. Cháu cảm ơn mợ nhiều. Không có mợ an ủi, chỉ vẽ, cháu ở nhà này chắc phát điên lâu rồi.
Vân Lương đứng dậy giành trả tiền, rồi vội vàng về lò mổ, trong lòng lại nhen nhóm một tia hi vọng. Từng hàng cây phấp phới trong gió biển lồng lộng suốt chặng đường, như cũng muốn cổ vũ cho cô.
…
Ba năm sau, kinh tế gia đình ngày càng phất, nhà đã có xe hơi và thêm vài miếng đất. Bà Tú Hảo nở mày nở mặt với xóm làng. Vân Lương y như lời mợ Liên dặn, ngoài lúc niệm Phật cầu vãng sinh, thì miệt mài trì chú Đại Bi hồi hướng cho bà Hảo và cả nhà, gần như không bỏ ngày nào. Ấy vậy mà chưa thấy gì thay đổi cả khiến cô nhiều lúc cũng nản, xong cũng không bỏ cuộc.
Đã nhiều lần, Vân Lương mạnh dạn thử khuyên nhủ chồng đổi nghề khác, để tránh gặp những chuyện chẳng lành do gặp quả báo, nhưng Dương cứ phớt lờ đi. Khuyên bà mẹ chồng thì chắc chắn không được rồi, đó giờ nào bà Tú Hảo có nghe ai. Loạng quạng lại bị bà ấy sỉ vả, móc mỉa cho rát tai.
Trời vào đông, không phải mùa du lịch, nhịp sống nơi đây trở lại êm ả, công việc đều đều túc tắc, đám thanh niên có thời gian vui chơi với bạn bè, người lớn thì quây quần bên con trẻ. Thế nhưng cái êm ả ấy chẳng được lâu. Hôm ấy cả nhà đang ngồi ăn cơm, chợt có tiếng người chạy từ ngoài cổng vào. Là cậu Hai, quần áo xộc xệch, thở hổn hển, hai bàn chân đi dép tổ ong chiếc nọ chiếc kia. Cậu đứng im thở một lúc, mới nói được ra tiếng:
– Chị Hảo ơi, thằng Hải …
– Thằng Hải nó đi đá bóng vẫn chưa về, có việc gì mà trông cậu hớt hơ hớt hải, hỏi nó làm gì thế?
– Không. Thằng Hải đi đá bóng cùng đám bạn trong xóm, xong ngồi nhậu nhẹt ngoài quán, say xỉn, rồi đánh nhau, bị một đứa khác vơ con dao bầu nhọn đâm cho một nhát – Cậu Hai thở dốc, vừa nói vừa như muốn khóc – Giờ … mấy đứa bạn đang chở nó đi cấp cứu … lên bệnh viện trên huyện, tình hình nguy cấp lắm.
Bà Tú Hảo không giữ được bình tĩnh, tay chân quýnh quáng, lảo đảo như sắp ngã. Vân Lương thấy thế vội ra đỡ bà. Dương vội vàng ra xe, chở cả nhà lên bệnh viện huyện.
Ba người chạy vào tới phòng cấp cứu, nhìn thấy Hải nằm trên băng ca rên rỉ, xung quanh các bác sĩ hối hả xử lý cầm máu, người thì thoăn thoắt tay kéo, tay gạc, người thì dùng xi lanh lấy thuốc từ mấy ống thủy tinh toàn chữ nước ngoài…. Ngực Hải bị rạch một đường dài, máu rỉ ra trông chả khác con lợn bị đồ tể rạch bụng khi mổ, miệng Hải phập phùng, đớp đớp đừng ngụm không khí, hệt như đám cá nằm lâu trên cạn. Bà Tú Hảo nhìn thấy con trai, tưởng không thể chống cự nổi. Đúng lúc đó, bác sĩ ra hỏi người nhà bệnh nhân đâu.
– Có tôi đây – Dương đáp lời.
– Anh là gì của bệnh nhân?
– Tôi là anh trai thưa bác sĩ.
– Anh làm thủ tục cho bệnh nhân lên bệnh viện tỉnh ngay, ở đây trang thiết bị không đầy đủ. Nhanh lên, không thì không kịp đâu, mất nhiều máu lắm rồi. Tính mạng đang nguy kịch.
– Dạ, dạ … vâng.
Cáng được đưa ra xe cấp cứu, Ba người ngồi cùng xe đưa Hải lên tỉnh. Vân Lương từ khi trên đường lên bệnh viện huyện đã liên tục niệm thầm “Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát”, khẩn cầu Bồ Tát gia hộ cho cậu em chồng tai qua nạn khỏi. Lần này, cô không ngại, đánh bạo khuyên mẹ và chồng cùng niệm Bồ Tát cầu gia hộ. Đằng nào từ đây lên tỉnh cũng phải mất một tiếng, có làm được gì khác đâu. Thấy hai người ngập ngừng, bác sĩ đi cùng lên tiếng:
– Tôi đưa người đi chuyển tuyến như thế này nhiều rồi, cũng gặp không ít trường hợp người nhà niệm Phật cho bệnh nhân. Chả biết như thế nào, nhưng đúng là đã có những tình huống tiến triển không ngờ.
Thế là cả ba người cùng một nhịp mà niệm “Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát” không ngừng. Bà Tú Hảo mới đầu còn ngập ngừng, nhưng càng lúc lại càng tha thiết hơn. Giờ đầu bà không còn bận nghĩ mưu ủ kế gì nữa, bà biết chúng vô dụng với tính mạng con trai bà lúc này, chỉ có thể chờ đợi phép mầu mà thôi. Bà niệm càng lúc càng gấp gáp, dồn dập hơn, cái âm thanh sang sảng của bà vang dội cả xe, gần như muốn át cả tiếng còi cấp cứu. Cứ như vậy cả tiếng đồng hồ không nghỉ.
9 giờ tối, xe cấp cứu đưa Hải lên tới bệnh viện tỉnh. Băng ca được đưa vào phòng phẫu thuật. Lát sau, y tá ra hỏi:
– Người nhà bệnh nhân có ai nhóm máu O không? Hiện bệnh viện còn rất ít, sợ không đủ. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, không có ngay bây giờ e không qua khỏi.
– Lấy máu của tôi đi. – Vân Lương đáp, hiến máu nhiều lần nên cô biết rõ mình nhóm máu gì.
– Vậy mời cô vào làm các xét nghiệm luôn. Khả năng vẫn chưa đủ đâu. Nhưng cứ như vậy đã.
Bốn tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người đang ngồi, nằm la liệt trên dãy ghế nhựa, vội bật dậy.
– Con tôi sao rồi bác sĩ? – Bà Tú Hảo hỏi.
– Đúng là may mắn. Lúc đầu chúng tôi tưởng không thể phẫu thuật cho nạn nhân vì mất máu quá nhiều, trong khi máu nhóm O trữ trong ngân hàng máu lại gần như hết sạch. May người nhà có người trùng nhóm máu, kịp thời hiến máu thêm mới đủ. Giờ qua cơn nguy kịch rồi, có thể nói tính mạng đã được bảo toàn.
Bà Tú Hảo và cả gia đình thở phào nhẹ nhõm.
…
Kể từ đó, nhiều người vẫn đồn đoán do nhà bà Tú Hảo sát sinh quá nhiều, nay con trai phải chịu cảnh như vậy. May nhờ phúc đức cô con dâu kéo lại nên mới tai qua nạn khỏi. Bà Tú Hảo sau lần đó có thái độ khác hẳn với con dâu, không còn cố kiểm soát chặt cô theo ý bà nữa. Kể từ ngày thằng Hải bị như vậy, bà có chút điềm đạm hơn, ít cao giọng với mọi người trong nhà.
Thấy mọi thứ đang theo chiều hướng tốt, Vân Lương thử xin mẹ chồng cho nghỉ việc ở lò mổ, để ra ngoài kiếm việc khác làm, được thì được, không được thì thôi. Tưởng sẽ phải đôi co phân trần mệt mỏi, ấy vậy mà sau khi Vân Lương trình bày sơ qua, bà Tú Hảo không hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Vân Lương xin vào làm trong một công ty kinh doanh văn phòng phẩm. Dù có bằng cấp cao, nhưng thiếu kinh nghiệm, nên người ta chỉ nhận cô bắt đầu với chức danh nhân viên quèn, lương khởi điểm cũng xoàng. Nhưng thế là quá đủ để Vân Lương cảm thấy phấn khởi lắm rồi.
Hôm ấy Vân Lương đi làm về muộn, đều thấy bà Tú Hảo đang trong bếp nấu bữa tối. Cô vội để túi đó, xắn tay áo vào cùng làm với mẹ chồng. Bà Tú Hảo bảo:
– Lên tắm đi con, xong hết rồi.
– Vâng, mẹ.
Dương trên đường đi làm về, tiện mua thêm ít đồ ăn chay cho Vân Lương cải thiện. Anh bắt đầu quan tâm đến cô giống như cái hồi mới cưới.
…
Một năm nữa trôi qua, cậu Hai lững thững sang nhà chị gái, cầm chén trà lên uống một ngụm, rồi nói:
– Vợ em không biết bị làm sao? Hôm nay tự nhiên lôi hết chăn chiếu ra giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa phòng ốc sạch sẽ đâu ra đấy, gọn gàng như chuẩn bị đón giao thừa. Mặt mày thì hớn hở trông thấy. Em hỏi nay có chuyện gì vui à? Thì vợ em bảo ba ngày nữa sẽ vãng sinh Cực Lạc, ba ngày nữa Phật đến tiếp dẫn bà ấy. Em đang không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Vậy là sao? Là chết à? Đang khỏe mạnh sờ sờ ra đấy. Có phải bà ấy bị điên rồi không?
– Mợ bị hoang tưởng rồi. Thôi cậu cứ kệ đi.
Cậu Hai đem chuyện này đi kể cho một vài người nữa, chả mấy chốc đã lan ra khắp xóm. Ai cũng cho là chuyện vớ vẩn, nhưng lại hiếu kì chờ xem tới lúc đó có chuyện gì xảy ra không?
Ba ngày sau, cậu Hai thức giấc, đã thấy vợ mình ngồi chải tóc bên cửa sổ, im lặng chẳng nói lời nào. Hàng xóm và người thân hiếu kì cũng cất cử người sang dò xét. Họ giả vờ đi ngang qua cổng nhà, liếc mắt vào quan sát. Riêng Vân Lương thì được mợ Liên kể rõ chuyện bà nằm mơ, thấy Phật A Di Đà báo 3 hôm nữa sẽ đón bà vãng sinh về Cực Lạc, nên đã xin nghỉ một ngày sang hộ niệm cho mợ Liên.
Trong phòng khách, mợ Liên ngồi xếp bằng dưới bức tranh Phật A Di Đà treo trên tường, còn Vân Lương quỳ ngay bên cạnh, cả hai miệng niệm “Nam Mô A Di Đà Phật” không ngớt. Cửa phòng khách được mở toang, cố ý cho người ngoài đường trông rõ. Cậu Hai cùng mẹ con bà Tú Hảo thì ngồi uống trà, cố ý chờ đợi xem kịch hay, khi mà hết hôm nay không có chuyện gì xảy ra, sẽ có cớ để mà móc mỉa dài dài. Được một lát, Vân Lương vẻ mặt phức tạp, ghé bên tai hỏi nhỏ:
– Mợ có cảm thấy trong người khác lạ gì không ? – cô lại ngoái nhìn cả nhà đang ngồi phía sau, bao nhiêu cặp mắt chăm chú như dò kết quả xổ số – Cháu cứ lo lo.
– Không, mợ vẫn khỏe mạnh bình thường, không thấy gì khác cả.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, mợ Liên bỗng thấy khó thở, trong người chỗ nóng, chỗ lạnh bất thường, mồ hôi lấm tấm trên trán, xong vẫn cố gắng niệm Phật không gián đoạn. Xung quanh người nhà, người trong xóm nhìn ngó xì xào, nhưng mợ Liên không còn bận tâm gì nữa, tất cả thế gian giờ chỉ như giấc mộng. Rồi bất chợt, bà mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng mỉm cười rạng rỡ như thấy được gì vui lắm:
– Lương ơi, mợ thấy Phật A Di Đà rồi, Người đẹp lắm, hào quang sáng lắm, còn có rất đông các vị Bồ Tát nữa. Phật đưa cho mợ một bông sen… Cháu có thấy không ?
– Dạ không. Vi diệu vậy sao hả mợ ? Mợ tiếp tục niệm Phật đi. Nam Mô A Di Đà Phật ! Nam Mô A Di Đà Phật ! …
– Mợ đi trước đây. Cố gắng hành trì cháu nhé. Hẹn gặp cháu ở Cực Lạc.
Dù biết đây là việc vô cùng tốt đẹp, là lúc ước mơ cả đời của người tu Tịnh Độ thành hiện thực, nhưng trong lòng Vân Lương vẫn có chút vương vấn, vui buồn lẫn lộn.
– Dạ. Cháu nhất định sẽ gặp mợ trên đó. Cảm ơn mợ vì tất cả. Mợ đi đi.
Cả hai tiếp tục niệm, chưa đến mười câu thì sắc mặt mợ Liên ửng hồng rực sáng. Ngay tại đó, mợ Liên trút hơi thở cuối, an lành vãng sinh. Toàn thân bà trùng xuống, nhưng vẫn giữ tư thế ngồi, không còn bất cứ cử động nào nữa. Một hương thơm kì lạ, không phải nước hoa, cũng không phải nhang trầm xông khắp căn nhà, không hiểu từ đâu mà có. Cậu Hai hốt hoảng chạy đến sờ lên mũi mợ Liên, lại sờ xuống mạch ở cổ tay, mặt tái dại đi.
– Ối giời ơi, mình ơi, mình bỏ tôi đi thật sao ? Chị Hảo ơi, vợ em đi thật rồi. Ối giời ơi !
Sự thật hiển bày trước mắt quá rõ ràng, khiến bà Tú Hảo, Dương và mọi người chứng kiến đều trợn mắt nhìn, mồm há hốc không sao ngậm lại được, toàn thân cứng đờ ra vì kinh ngạc. Thế giới quan của họ bị đảo lộn, những gì xưa nay họ tưởng là đúng đang sụp đổ ầm ầm.
…
Sau mấy ngày lo hậu sự cho Mợ Liên chu toàn, bà Tú Hảo thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Về đến nhà, bà tắm táp rồi thả người lên giường, thiếp đi lúc nào không biết. Bà từ từ tiến vào cõi mộng, khung cảnh hiện ra sống động như thật, cũng chính là tại căn nhà của bà. Chợt một luồng ánh sáng phóng tới, bà ngước lên nhìn. Là mợ Liên! Nhưng không phải với tướng mạo khắc khổ khi còn sống, mà trong thân tướng cao lớn, bận quần áo màu trắng lấp lánh như pha lê, ngồi kiết già trên một bông hoa sen lớn màu vàng, từ người mợ tỏa ra một luồng hào quang trong trẻo dịu mát.
Bà Tú Hảo mới đầu giật mình, nhưng sau ngắm nhìn tướng mạo đẹp đẽ đó lại thấy được an ổn. Gương mặt mợ Liên vẫn điềm đạm như hồi còn sống, nhưng phúc hậu và đầy đặn hơn rất nhiều, mỉm cười nhẹ với bà Tú Hảo mà nói:
– Em đã vãng sinh rồi, từ nay không còn luân hồi chịu khổ cõi trần gian này nữa. Về Tây Phương mới an lạc biết bao. Mọi người nên vui mừng cho em nhé. Đời này do ngu si em giết hại nhiều con vật, nhưng vì biết quay đầu sám hối và chân thành tu tập, cộng thêm công đức tích cóp lại từ nhiều đời nhiều kiếp trước, tới nay chín muồi nên được về Cực Lạc.
Bà Tú Hảo lâng lâng, hỏi trong mơ:
– Mợ giờ đẹp quá. Vậy sau này chị cũng sẽ lên đó cho sung sướng.
Mợ Liên nhẹ nhàng đáp lời:
– Chị đi theo em đã.
Nói xong, bỗng nhiên bà Tú Hảo thấy mình chìm vào một không gian tối tăm u tịch, nhìn xa xa có một ngọn núi cao sừng sững muốn xuyên thấu trời, dưới chân núi là một vùng biển lớn rộng mêng mông, sóng cuộn từng hồi mãnh liệt, thi thoảng tiếng gió rít lên nghe thật thê lương, rùng rợn, khiến bà Tú Hảo thất thần, muốn ngất ngay tại chỗ.
Suýt lịm đi thì một vầng hào quang từ đâu lóe lên, xua tan cái không khí quỷ dị ban nãy. Bà Tú Hảo trấn tĩnh, ngẩng mặt lên, thấy một nhà sư thân hình cao lớn, khuôn mặt trang nghiêm, tay phải cầm trượng, tay trái cầm một viên ngọc châu lớn, mặc bộ áo cà sa màu đỏ, điểm xuyết những đường kim tuyến màu vàng lấp lánh như kim cương.
Mợ Liên khi ấy mới nói:
– Chị đảnh lễ Ngài đi. Đó là Địa Tạng Vương Bồ Tát. Ngài sẽ gia hộ, dẫn chúng ta vào thăm địa ngục.
– Hả? …Em…emmm … nói gì cơ?
– Đúng vậy, đây là … địa ngục.
Trời ơi, cái gì thế này, vậy là sao? Tại sao mình lại ở đây? Bà Tú Hảo tâm thần hỗn loạn, không hiểu mô tê gì. Một âm thanh trầm ấm thoát tục thoạt nhiên truyền vào tâm bà:
– Hôm nay ta sẽ dẫn con đi, hãy ghi nhớ những gì con được thấy.
Vừa nói xong, hai chị em theo sau Bồ Tát như lướt trong không gian tối tăm, chả mấy chốc đã xuất hiện trước một cánh cổng to lớn sừng sững. Cổng tự động mở ra, hai quỷ sai cao lớn, vạm vỡ huỳnh huỵch bước tới, tay cầm xích sắt, tay cầm đinh ba, hùng dũng tiến lại gần. Họ quỳ xuống đảnh lễ Bồ Tát, rồi chẳng nói chẳng rằng, bất thình lình giơ bàn tay gân guốc, xù xì túm lấy chân bà Tú Hảo, lôi bà xềnh xệch vào bên trong cánh cổng, thân bà bị kéo lê trên đất đau điếng. Chỉ một lát bà đã bị lôi đến một bờ biển đen ngòm, sóng trào dữ dội. Bà thấp thoáng thấy dưới biển một đàn cá, tôm, mực, cua… đủ loại, đông chưa từng thấy, con nào con nấy to như con trâu, nhe nanh múa càng, mắt đỏ lòm giận dữ nhìn chằm chằm vào bà. Quỷ sai lấy đà quăng bà xuống biển. Cả đám tôm cua cá kia nhất tề xông tới tranh giành cắn xé bà.
Một cặp càng cua khổng lồ lạnh như băng chụp được bà giơ lên cao. Phụp một cái ! Thân bà bị cắt thành ba mảnh rơi xuống, máu chưa kịp tuôn ra thì đám cá bên dưới đã chen nhau phi lên, hàng trăm hàm răng sắc nhọn xé bà thành hàng trăm mảnh nhỏ. Máu loang lổ hòa và nước biển, đỏ lòm cả một vùng. Trong khoảnh khắc, bà Tú Hảo lại thấy mình hiện ra ở trên bờ, thân thể lành lặn như cũ, nhưng cái đau đớn vì bị xé xác ban nãy thì bà vẫn nhớ rõ mồn một, kinh sợ đến tột cùng. Bà vồ vập chạy tới lạy như bổ củi:
– Liên ơi cứu chị. Đau lắm…Chị sợ rồi ! Sợ lắm rồi – rồi sực nhớ ra, lại quay sang lạy Bồ Tát – Bồ Tát! Xin cứu con. Nam mô Bồ Tát ! Nam Mô Địa Tạng Bồ Tát !
Bàn tay quỷ sai lần nữa túm bà Tú Hảo giơ lên cao, nhẹ nhàng như người ta cầm một con mèo con, tay kia chỉ xuống lòng biển, nói như thét:
– Trần Tú Hảo, ngươi có biết vô số những con cá, tôm, cua, sò, ốc, bạch tuộc … kia ở đâu ra không?
Bà Tú Hảo run lẩy bẩy, nhìn đám cá cua hung tợn, nhung nhúc dưới biển khơi, lại như sống lại khoảnh khắc bị xé xác ban nãy, sợ toát mồ hôi máu, miệng run lập cập không nói nên lời.
– Đó chính là những chúng sinh bị doanh nghiệp nhà ngươi giết hại. Chúng ngày ngày đều oán hận, chờ ngươi hết thọ mạng, xuống đây một cái là chúng tính sổ với ngươi Hễ chúng xé xác ngươi xong, ngươi sẽ hoàn hồn lại, xong tiếp tục quăng xuống cho chúng xé xác tiếp, mỗi ngày vài vạn lần, kéo dài vài vạn năm – Quỷ sai tiếp tục gầm lên một tiếng trầm đục, khào khào, như muốn rung chuyển bốn bề – Sao ? Ngươi thấy thế nào ?
Người bà Tú Hảo mềm nhũn như con chi chi, miệng lắp bắp mãi không thành được câu gì: “Con…con…”
Chợt cây tích trượng của Địa Tạng Bồ Tát rung lên leng keng, ánh sáng lóe lên… Thoắt một cái, mọi người thấy mình đã hiện ra dưới chân một ngọn núi sừng sững. Nhìn lên, bà Tú Hảo lạnh hết cả sống lưng. Từ chân núi đến đỉnh núi ước chừng mấy kilomet đều mọc lên tua tủa trăm ngàn lưỡi dao nhọn hoắt, lưỡi dao sáng loáng như gươm. Tút trên đỉnh, quỷ sai đang nắm từng tội hồn quăng mạnh xuống, lăn lông lốc trên những lưỡi dao. Chỉ một thoáng toàn thân đã bị cắt nhỏ thành một đống thịt xương lẫn lộn, máu chảy đỏ lòm cả ngọn núi.
Quỷ sai lại giơ bà lên cao, đôi mắt nhìn bà như muốn soi thủng tâm can:
– Còn đây là chỗ hành hình cái tội mở lò mổ sát sinh. Còn chưa kể một đàn lợn đằng kia cũng đang háo hức chờ ngươi xuống để báo thù nữa – vừa nói vừa chỉ tay đến một đàn lợn đông lố nhố phía xa, thi nhau kêu eng éc đến điếc cả tai, từng cặp mắt đỏ lòm lòm xoáy vào bà Tú Hảo – Ngươi thấy thế nào ? Giờ ta quăng ngươi lên núi, lăn xuống một lần cho biết mùi, hay quăng cho đàn lợn kia xé xác ngươi ?
– Không ! Không ! Cứu con!
May sao ngay đó Bồ Tát liền ôn tồn nói:
– Thế đủ rồi. Các ngươi dừng lại đi. Dương số bà Tú Hảo chưa hết. Để bà ấy về dương thế, phản tỉnh hồi đầu.
Mợ Liên lên tiếng:
– Nay chị xuống đây, đã biết quả báo là thế nào. Khi trở lại dương gian, nhớ bỏ nghề làm hải sản, mổ lợn, chuyên tâm tu hành hồi hướng công đức cho những oan gia của chị. Nếu không, khi chị chết đi, thì không còn cơ hội nào thoát khỏi những cảnh này đâu.
Bà Tú Hảo nãy giờ vì quá kinh hãi nên chẳng nói được gì mấy, nhưng những gì vừa xảy ra đã tạc sâu vào tâm trí bà, quên làm sao được. Mợ Liên nói tiếp:
– Chưa hết đâu. Chị còn nhớ cách đây mười tám năm, chị bị vỡ kế hoạch liên tiếp hai lần, nên đã nhẫn tâm phá thai ở bệnh viện huyện. Và cả tội “ngồi lê đôi mách” hồi chưa lấy chồng, khiến vợ chồng anh Đông chị Hằng khục khặc với nhau. Chị vu khống chị Hằng “suốt ngày phấn son, thậm thụt với người tình cũ”, khiến anh Đông ghen lên, lúc rượu vào say xỉn, về nhà gây gổ đánh vợ, vô tình đánh trúng chỗ hiểm khiến chị Hằng bỏ mạng, anh Đông vào tù. Lời nói của chị sắc như dao, lấy mạng người không tốn hơi sức. Chị có biết vong hồn chị Hằng và hai thai nhi ngày đêm đeo bám, hành chị đau nửa đầu bên trái, không thuốc nào trị hết được không ?
– Trời, sao mợ biết những chuyện này? Chuyện phá thai chỉ mình chị biết, đến ông nhà còn chẳng hay. Còn chuyện bà Hằng đó xảy ra ở quê chị tút trên Phú Thọ.
– Nếu chị đã không muốn người ta biết, thì tốt nhất là đừng làm.
Bà Tú Hảo không nói thêm được điều gì nữa, cúi gằm mặt xuống, hoang mang tột độ. Địa Tạng Bồ Tát nhẹ nhàng nói:
– Con đáng lý hôm nay không có phải xuống đây, do phước đời trước còn nên cứ thế sống hưởng giàu sang tiếp bảy năm nữa mới chết. Chết rồi thì sẽ bị Diêm Vương phán đọa vào chốn này thời hạn lâu đến cả triệu năm. Cũng may nhờ con dâu con là Vân Lương ngày ngày trì chú Đại Bi hồi hướng công đức cho con suốt mấy năm trời, nghiệp nhẹ bớt đi, duyên lành khởi phát, rồi mới có cơ may được đưa xuống đây tham quan trước mà còn cơ hội tỉnh ngộ. Khi về lại nhân gian hãy biết quay đầu tu tỉnh, nương theo Phật Pháp mà tu học, nỗ lực mà siêu độ cho các oan gia bị con hại chết.
Bồ Tát nói xong, cây tích trượng lại rung lên leng keng. Bà Tú Hảo chợt bừng tỉnh sau giấc mộng kinh hoàng, cả người toát mồ hôi đầm đìa, tinh thần còn hoảng hốt tột độ, mãi chưa định thần lại được. Lúc đó mặt trời đã đứng bóng.
Hai vợ chồng Vân Lương cũng vừa về đến nhà, thấy mẹ mình ngồi bệt ngoài cửa, ánh mắt đờ đẫn, chân tay run bần bật, vẻ sợ hãi hiện rõ trên từng thớ thịt.
– Mẹ sao thế? – Hai vợ chồng cùng lúc đồng thanh.
Bà Tú Hảo vẫn đơ ra đó, một hồi lâu mới lên tiếng:
– Lương ơi… Có phải con vẫn âm thầm đọc chú Đại Bi … rồi cái gì mà … hướng … hướng cho mẹ suốt mấy năm qua phải không?
– Sao mẹ biết ạ? – Vân Lương vô cùng ngạc nhiên.
– Thế thì đúng rồi. Không phải mơ, là thật rồi…Chết tôi mất…
Bà Tú Hảo cố hít một hơi thật sâu, thất thần kể lại giấc mơ vừa nãy cho Dương và Vân Lương nghe, rồi bảo:
– Hai vợ chồng con mau lên chùa giúp mẹ thỉnh mời các sư thầy làm lễ sám hối và siêu độ cho chúng sinh, nếu có thể thì làm bảy ngày liên tục. Còn Dương sắp xếp cho công nhân nghỉ việc, nhà chúng ta chuyển nghề khác.
Câu chuyện nhanh chóng lan ra, cả xóm biển đều biết tới giấc mơ của bà Tú Hảo. Hết người này đến người kia đến hỏi, bà Tú Hảo cũng ậm ừ xác nhận. Có một số người vì thế mà dứt khoát bỏ nghề sát sinh, lo tìm sách tìm thầy, học thêm Phật Pháp.
Hai vợ chồng Vân Lương chẳng mấy chốc đã lo việc mẹ dặn xong xuôi, vẹn toàn. Cậu Hai tháng trước còn tính mua ghe đi đánh cá, mà nay được nghe kể về giấc mơ ấy, sợ xanh mắt mèo, dứt khoát từ bỏ ý định hành nghiệp sát.
…
Một thời gian sau, ngôi nhà ấy vẫn luôn rộn ràng âm thanh, nhưng không phải thứ âm thanh chát chúa của bà Tú Hảo quát nạt con cháu, mà là tiếng bà rôm rả nói chuyện với khách tới mua hàng. Bỏ nghề sát sinh, bà mở lại quán tạp hóa của con dâu ngày trước.
Thi thoảng, người ta thấy trên tầng ba, vang lên tiếng niệm Phật của cả một đạo tràng được bà Tú Hảo mời về, do Vân Lương dẫn chúng. Tiếng niệm Phật vang rền, hòa tan với tiếng rì rào của những con sóng đang xô vào bờ cát. Màn đêm phủ một nền xanh thẫm huyền bí lên bầu trời và mặt biển bao la. Nổi bật trên cái nền ấy, mặt trăng chậm rãi lộ mình khỏi đám mây, tỏa ra ánh sáng bàng bạc kì ảo, lấp lánh trên từng cơn sóng. Đại dương vẫn mênh mông, thăm thẳm, nhưng không còn vô định nữa.
_Tĩnh Như_
(*Tác phẩm hư cấu, lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật)