BỆNH KHÔNG RÕ NGUYÊN NHÂN, “SÁM HỐI OAN GIA” MỘT THÁNG LIỀN KHỎI

0
616

“Oan gia trái chủ” – một cụm từ đã không còn xa lạ với những người tu học theo Phật, hoặc có nghiên cứu về tâm linh. Cụm từ này nói đến những chúng sinh trong cõi vô hình hoặc hữu hình, đến để hành hạ, báo thù người đã từng gây đau khổ hay hãm hại họ dưới bất kì hình thức nào. Vì sinh tâm oán hận, nay họ tới để “đòi nợ”, bằng cách gây ra những khó khăn trong cuộc sống, xúi bẩy người làm những việc kì quái độc ác, hoặc khiến kẻ thù phải sinh bệnh tật, làm cho cuộc sống của nhiều người trở nên đau đớn, khổ sở cả về thể chất lẫn tinh thần.

Oan gia có hai loại, một là những oan gia đã đầu thai thành người, trực tiếp tới hành hạ “con nợ” thông qua các mối quan hệ trong cuộc sống như cha mẹ – con cái, vợ chồng, đồng nghiệp, người lạ… còn được mọi người gọi là oan gia sống. Hai là những oan gia đang làm vong linh trong vô hình. Với loại thứ hai, vì mắt thường không thể nhìn thấy, nên những trường hợp bị oan gia bám theo hành hạ và hay có những biểu hiện bất thường sẽ bị nhầm lẫn với căn bệnh tâm thần. Chính vì không tìm ra đúng nguyên nhân, nên có nhiều người đã phải tiền mất tật mang mà không giải quyết được vấn đề gì cả.

Hoàn cảnh của Hoàng Thanh Hằng, sống ở quận Hai Bà Trưng, thành phố Hà Nội chính là một trường hợp như vậy. Người đời thường ví tuổi 18 là độ tuổi đẹp nhất, là tuổi của sự ngây thơ trong sáng, lạc quan yêu đời và cũng là của bao hoài bão ước mơ về tương lai đầy rộng mở đang đón chờ phía trước. Nhưng rất tiếc, đó là tuổi 18 tươi đẹp của ai đó, chứ không phải của Hằng.

Ngay từ năm 18 tuổi, bản thân cô gái trẻ còn đang ngồi trên ghế nhà trường như Hằng đã luôn mang trong mình những cảm xúc tiêu cực vô cớ. Hằng tiếp xúc với cuộc sống hàng ngày bằng sự sợ hãi không hề có lý do.

Những người thân trong gia đình đã quen với hình ảnh một cô gái luôn lo lắng bất an, chân tay run rẩy, ngồi co quắp một góc nhà, quay mặt vào tường, chỉ thi thoảng mới hé đôi mắt nhìn hướng ra bên ngoài rồi lại nhanh chóng cúi gầm mặt xuống, như thể muốn né tránh cả thế giới xung quanh. Thực tình, hoàn cảnh bên ngoài không có gì đặc biệt, nhưng Hằng luôn mang tâm trạng và hành vi lạ lùng như thế.

Cả gia đình chẳng ai hiểu Hằng bị làm sao, mà bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi như vậy. Mỗi lần lên cơn sợ hãi là chân tay Hằng quýnh quáng, nhịp tim của cô đập rất nhanh, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến cơ thể Hằng hết sức mệt mỏi, thậm chí nói chẳng ra hơi.

Rồi những cơn đau đầu liên tiếp hành hạ, cô thường lấy hai tay ôm chặt đầu, lắc qua bên này bên kia, rồi lại ngửa đầu lên, cúi gầm đầu xuống. Hằng cứ quằn quại như thế, nhiều khi tự mình lao đầu vào tường vì không chịu nổi sự hành hạ ác liệt của những cơn đau quái lạ. Người thân cản cô không được, cũng hết hồn, sợ Hằng không kiểm soát được lại tự gây thương tích cho bản thân.

Đi thăm khám ở nhiều phòng khám, bệnh viện, làm biết bao nhiêu loại xét nghiệm, cũng chỉ nhận lại được những lời kết luận chung chung không rõ ràng. Nơi thì nói Hằng bị trầm cảm, chỗ thì bảo cô bị rối loạn thần kinh, tâm thần phân liệt, hoang tưởng, stress, v.v… Người ta cũng kê cho Hằng đủ thứ thuốc, nào thuốc an thần, thuốc bổ não, bổ tim … nhưng uống bao nhiêu, bệnh tình cũng không hề thuyên giảm.

Sau này, cứ nhắc đến đi khám bệnh là Hằng không còn tha thiết nữa. Thời gian cứ thế trôi qua trong sự thống khổ suốt những năm tháng đại học. Cho tới khi ra trường đi làm, mọi người ngờ ngợ đoán bệnh của cô liên quan đến tâm linh nên chỉ dẫn Hằng đi xem bói, tìm tới thầy cúng, cứ thấy người ta kêu ai nổi tiếng thì Hằng đều không ngại ngần tìm tới dù xa xôi đến đâu, trong Nam hay ngoài Bắc. Đến chỗ thầy cúng thì thầy bảo có vong theo. Đến chỗ mấy bà đồng, thì được các bà phán – giống như từng phán cho bao người khác đã đến gặp các bà, rằng “Cô có căn”… Rồi bày ra cúng vái đủ kiểu tốn kém.

Quả thật khi tới một số nơi chữa trị, Hằng cũng thấy tình trạng cải thiện hơn, cơ thể thoạt nhiên nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng gì đó ra khỏi người. Nhưng sự chuyển biến chỉ được một thời gian ngắn, xong lại đâu vào đấy, rốt cuộc là vẫn chẳng giải quyết được chứng bệnh kì quái này.

Hằng thật sư bất lực với căn bệnh không tên mà mình đang phải gánh chịu suốt chục năm trời, kể từ khi cô 18 tuổi, thấm thoắt tới nay đã sang tuổi 28. Một thời gian dài nuốt trọn tuổi thanh xuân của Hằng. Đó là nỗi ám ảnh có lẽ suốt cuộc đời cô chẳng thể nào quên được.

Có những lúc Hằng cố gắng tĩnh tâm, thả lỏng, quan sát nội tâm, cô mơ hồ phát hiện ra có gì đó không bình thường trong con người mình. Nó độc lập và có thể tự ý khởi lên những suy nghĩ lệch lạc, kiểm soát thân tâm cô khiến cô mất hết lý trí. Cảm nhận như vậy, nhưng thực tình Hằng cũng không biết phải làm gì vì cô cũng không hiểu gì mấy về vấn đề này.

Một thời gian sau, Hằng biết tới cư sĩ Quang Tử, theo dõi các bài viết chia sẻ về Phật Pháp của anh trên Facebook và chứng kiến nhiều trường hợp khỏi bệnh nhờ Phật Pháp trên đây, trong cô bắt đầu le lói niềm hy vọng, biết đâu đây có thể là cứu cánh của cuộc đời mình. Không bỏ lỡ cơ hội, ngày 20/10/2019, Hằng quyết định chủ động nhắn tin qua Zalo kể lại cho Quang Tử về câu chuyện của mình, mong nhận được lời khuyên bổ ích.

Sau khi nghe câu chuyện Hằng chia sẻ, vị thiện tri thức xác định bệnh của cô là do vong linh các oan gia trái chủ tìm đến báo thù. Nhờ xem các video về chủ đề oan gia trái chủ trên kênh youtube Quang Tử, Hằng đã hiểu ra vấn đề và tự mình xác định được căn nguyên gây ra tình trạng bất thường suốt chục năm qua.

Hằng hiểu rằng do kiếp trước cô đã làm những điều không tốt, gây đau khổ cho các vị oan gia, khiến họ sinh tâm oán hận tìm cô báo thù. Dù gì cũng là do lỗi của mình, nên Hằng không oán trách hay than vãn, mà chấp nhận những quả báo mình phải chịu đựng bấy lâu nay. Giờ đây, cô chỉ muốn các vị ấy nguôi ngoai, buông bỏ hiềm hận, để sớm được siêu thoát về cõi an lành.

Được vị thiện tri thức hướng dẫn cách sám hối theo nghi thức “Sám Hối-Cầu Siêu Oan Gia”, Hằng rất thành tâm thực hiện.

Link của Nghi thức sám hối oan gia:

https://thuvienquangtu.com/sam-hoi-oan-gia-than-chu-phien-am-viet/

Trong suốt hơn một tháng, mỗi ngày Hằng đều sửa soạn một mâm cơm chay, trang phục chỉnh tề, thắp nén hương trước ban thờ, chân thành nói lời ăn năn sám hối với các chư vị oan gia trái chủ, trì chú- niệm Phật hồi hướng cho họ.

Lần đầu tiên thực hiện, sau khi Hằng thỉnh mời các vị oan gia về và sám hối tội lỗi với họ, lập tức trong người Hằng cảm nhận có gì đó vô cùng khó chịu khiến cô không khỏi sợ hãi, nhưng rồi một lúc sau dần dần cảm giác đó trôi qua và tự hết sau khi cô đọc chú Chuẩn Đề.

Thực ra đó là điều khá dễ hiểu. Khi các oan gia được thỉnh mời về, gặp kẻ đã hãm hại mình làm sao không căm tức cho được. Mà đã tức thì phải hành hạ cho bõ ghét, khiến người sám hối khi thì đau chỗ này, lúc lại nhức chỗ khác. Dù vậy, nhưng người sám hối cần kiên trì và chân thành, tiếp tục sám hối- siêu độ oan gia. Dần dần, do sự thành tâm ấy, oan gia cũng sẽ nguôi ngoai và tha thứ, buông bỏ hiềm hận,  không báo thù nữa.

Hằng đã y vậy mà làm, cuối cùng đạt được kết quả tốt đẹp. Ngày 24/11/2019, Hằng nhắn tin cho Quang Tử thông báo tình trạng đã hoàn toàn ổn định. Cơ thể không còn mệt mỏi và nặng nề như trước. Cuộc sống của cô sau mười năm khổ sở tối tăm mù mịt cuối cùng đã được mở sang một trang mới tươi sáng hơn, tìm lại được sự bình yên trong cuộc sống.

Từ chính trải nghiệm của mình, Hằng thấm thía về nhân quả và niềm tin về Phật Pháp trong cô tăng trưởng mạnh mẽ. Sau bao ngày tháng vật lộn tìm cách chữa bệnh ở khắp mọi nơi, lành thay, Hằng còn có nhân duyên với Phật Pháp, nương theo Phật Pháp để hóa giải nỗi khổ đau trong đời. Từ trong tận sâu thẳm tâm hồn, Hằng biết ơn Phật Pháp đã soi sáng cuộc đời cô.

(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Hoàng Thanh Hằng)

5 2 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận