( Hạnh Đoan )
Đứa con gái đầu của một người quen của tôi – cư sĩ Diệu Ân, tên là Betty, rất xinh đẹp, nhưng cháu bị vướng căn bệnh lạ, khắp người nổi ghẻ, da sần đỏ sưng nhức giống như chứng bệnh vảy nến. Trị đủ thuốc mà không thuyên giảm.
Betty rất khổ tâm. Betty và mẹ thường tụng kinh sám, bố thí cúng dường để cầu mau hết bệnh. Chứng bệnh này kéo dài suốt mấy năm, tôi cho rằng đây có thể là bệnh nghiệp ( chưa thể dứt liền, có lẽ là do thời gian trả ác báo chưa hết).
Dạo gần đây, bệnh Betty đã thuyên giảm nhiều, đang dần khỏi hẳn. Một hôm, dì Phương của Betty nằm mơ thấy ông ngoại bé vốn là một cư sĩ ( mất đã lâu) giờ hiện thân đến với hình dáng một tu sĩ cao lớn, trang nghiêm. Ông nhắc nhở thế này : ” Betty bị bệnh như vậy là do đời trước nó hay ăn ốc. Bảo nó phải kiêng sát sinh và không được ăn ốc nữa”!
Tỉnh dậy, Phương kể chuyện mộng cho chị mình nghe. Diệu Ân giật mình nhớ lại, đúng là Betty rất thích ăn ốc, nó mê món này đến nỗi thường càu nhàu mẹ:
– Con thích ăn ốc mà mẹ cứ cấm cản hoài, cứ cho con ăn đi, được ăn thỏa thê rồi thì dù con có…chết cũng cam!
Hóa ra là vậy. Diệu Ân bảo tôi mỗi lần nhìn thấy Betty ngồi gẩy mấy cái vảy ghẻ trên minh, giống hệt cảnh ngày xưa nó ngồi gỡ mài ốc.
Hóa ra bệnh nghiệp của Betty là đây. Tôi chợt nhớ tới các giai nhân, người mẫu…thường tuyên bố họ thích ăn ốc nhất. Chuyện này có thể cảnh giác chút nào chăng? Betty rất đẹp, tôi thầm nghĩ nếu không bị chứng bệnh kia thì nó cũng thuộc hàng hoa hậu, hoa khôi. Nhớ tới câu nó nói: ” Cho con ăn rồi con…chết cũng được!”. Mà tôi buồn cười. Nói thì dễ, tưởng tượng chết cũng dễ, nhưng một khi vướng chứng bệnh lạ khiến giai nhân phải chết, cả lòng thì quả không sung sướng chút nào.
Sát sinh chính là đang tạo ác nghiệp, chẳng riêng gì loài ốc.
Viết tới đây tôi bỗng nhớ tới chuyện cô Nhã ở bên Mỹ, ( tên nhân vật đã được thay đổi vì lí do tế nhị). Nhã là Phật tử thuần thành, rất siêng tụng kinh niệm Phật, chuyên sang băng đĩa giảng kinh tặng biếu cho người.
Có lần Nhã than với tôi cô hay bị đau nhức đầu, đau như búa nện.
Tôi ngạc nhiên vì thấy bình thường Nhã ( tu) dữ lắm, vậy thì nguyên nhân gì khiến cho Nhã hay bị nhức đầu?
Tính Nhã dịu hiền, luôn hi sinh lo cho gia đình. Chồng Nhã hiền thiện, tốt tính; tối ngày chăm chỉ làm việc nuôi vợ con. Gia đình họ sống cực kì hòa thuận hạnh phúc, đến nỗi họ nguyện đời đời kiếp kiếp xin được sống bên nhau.
Cho dù gặp thời buổi nhiều người kiếm việc khó khăn, họ vẫn ung dung thọ hưởng phúc báu thiện lành của mình, không phải bươn chải nhọc nhằn mà cuộc sống vẫn rất sung túc, nhàn hạ, muốn gì có đó. Đặc biệt cả nhà đều rất mộ đạo, vậy thì then chốt bệnh nhức đầu của Nhã nằm ở đâu?
Suy nghĩ mãi, có lần tôi hỏi Nhã:
– Vậy Nhã có hay… đập đầu cá không?
Nhã cười đáp:
– Dạ con không có sát sinh. Bên Mỹ này cái gì họ cũng bán sẵn, chế biến sẵn hết, còn cá thì…
– Thì sao?
Nhã từ tốn kể:
– Hai cậu quý tử nhà con rất thích ăn cá tươi. Nhất là cá lóc. Con ra chợ cứ việc chỉ con cá nào mình ưng ý, rồi ung dung bỏ đi mua hàng, một lát quay lại, thì mấy thằng Mễ ( Mexico) đã làm sẵn cho mình, nên con không nhìn thấy cảnh giết chóc.
– Thế thì, dù Nhã không giết, nhưng chọn cá sống rồi bảo người ta giết, thì tội cũng giống như mình làm. Trong giới cấm sát sinh: “Phật không cho tự giết hay bảo người giết, và nếu nghi người giết vật đó vì mình thì cũng không được phép ăn. Nhã không nhớ hay sao?”.
– Dạ… nhưng mà các cháu Hòa, Hiệp, hễ thức ăn không ngon thì chúng không nói gì, nhưng chẳng động đũa tới, con sợ chúng ốm gầy rồi sinh bệnh…mà ăn cá chết mùi vị của nó nhạt nhẽo lắm, không có ngon như cá tươi sống ..ạ!
– Vâng! Bây giờ cô nóng ruột vì con trai ăn không được tươi ngon nên đành để người đập đầu cá cho nó ăn, sau này khi mấy con cá tìm đến…báo oán theo đúng luật nhân quả. Chừng đó các con cô sẽ lãnh hậu quả đau đớn tổn thương tương tự… Cô có kham nổi không? Thà là bây giờ chịu cho chúng ăn dở một chút mà ngày sau không bị ác báo ( vẫn là giải pháp hộ mình tốt nhất). Cô không thấy gương thân quyến của Phật: “Cả dòng họ Thích Ca trong tiền kiếp xa xưa ( từng là dân chài) vì giết một đàn cá lớn ăn thịt mà sau này đến khi những con cá đầu thai làm người ( là vua Tỳ Lưu Ly và đội quân của ông) nó đã truy sát giết cả dòng tộc Ngài hay sao?”.
– Dạ con hiểu rồi, con sẽ không làm vậy nữa!
Vài tháng sau, Nhã phone cho tôi, kể rõ tự sự:
– Thưa cô, giờ thì con chừa sát sinh thực rồi. Hồi trước con hứa với cô mà con còn lưỡng lự, vì quá thương gia đình, muốn chồng và con được ăn ngon. Nhưng tuần rồi, con ra chợ vừa chỉ vào con cá mình ưng ý xong, ngay lúc con quay lưng đi, thì thằng Mễ ( người Mê Xi Cô) đập đầu con cá một cái ( bốp), con ở cách đó chừng vài bước, nhưng đầu con lập tức nhức bưng bưng và con quỵ xuống, ngoái lại nhìn hàng cá, con liền hiểu hết mọi chuyện. Con biết vì sao mình thường bị nhức đầu rồi. Cô nói đúng, con xin sám hối và nguyện từ nay bỏ hẳn sát sinh, con đã tỉnh ngộ và hiểu hẳn rồi cô ạ!
(Trích “Hiện Tượng Báo Ứng Nhân Quả”- Hạnh Đoan )