THẦN DƯỢC KHI BÁC SĨ ĐÃ BÓ TAY.

0
1996

Tôi là một Phật tử tu tại gia, pháp danh Chơn Hiếu. Xin kể lại với quý vị câu chuyện kì lạ mà tôi đã trải qua.
Thời gian đó, đời sống của mẹ con tôi bị khủng hỏang, lận đận, trở ngại, khó khăn vô cùng. Một mình tôi phải gồng gánh, đứng mũi chịu sào trong cuộc sống bấp bênh. Đối đầu mọi mặt để nuôi sáu đứa con cho nên người hữu dụng khiến cho tôi phải lo nghĩ suốt ngày đêm, tinh thần sa sút tận cùng vì phải cố tìm lối thóat ổn thỏa để bảo bảo đời sống tương lai của các con tôi. Tôi phải lao tâm, tổn trí, mất sức, kiệt lực nên cuối cùng tôi bị suy nhược thần kinh, suy nhược cơ thể trầm trọng vì không ăn không uống, không ngủ được, đến nỗi uống một ngụm nước vào cũng bị đau bụng không thể tả, tê cứng thân thể, lục phủ ngũ tạng rối lọan. Đưa vô bệnh viện bác sĩ điều trị vẫn không hết đau, bác sĩ nói:
– Bệnh của chị không có thuốc chữa, chị phải tự chữa cho chị thôi.
Nghe bác sĩ nói thế làm tôi tuyệt vọng, khi đang đau ốm, sức tàn lực kiệt chỉ chông nhờ bác sĩ thôi, làm sao mình tự chữa trị cho mình được đây ?

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, mọi người đang ngồi và văn bản
Bệnh của chị không có thuốc chữa, chị phải tự chữa cho chị thôi. ( Ảnh minh họa )

Tôi lại nghĩ nhớ đến Bồ Tát từng đã cứu khổ tôi nhiều lần và hi vọng lần này Bồ Tát cũng sẽ chữa bệnh cho tôi, vì tôi không còn hi vọng nơi bác sĩ. Nằm trên giường bệnh tôi tha thiết niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ Tát và khẩn cầu Ngài liên tục. Suốt ngày đêm tôi khấn niệm như thế, cầu cho tôi thoát khỏi bệnh để còn nuôi đàn con thơ dại cho lớn khôn. Tôi không sợ chết, chỉ thương các con bơ vơ không ai nuôi dưỡng khi tôi chết.
Vào một buổi trưa, tôi đang mơ màng, chập chờn trong giấc ngủ bất an. Bỗng nhiên trong đầu tôi hiện ra, thấy biết được một thứ dược liệu bỏ ngòai chợ có thể đem về làm thuốc, và còn biết cả cách làm thuốc tán cũng như cách uống. Sau đó tôi tỉnh lại, liền bảo con tôi tìm lượm về loại thuốc đó và làm theo cách thức mà tôi thấy lúc mơ mơ màng màng đó. Làm xong, con tôi đem vào bệnh viện lén bác sĩ cho tôi uống, khi đó tôi đang bị cơn đau thắt ruột gan đến nỗi tê cứng người, vì vừa hết thuốc giảm đau. Tôi uống liền hai muỗng cà phê thứ thuốc tán đó, vài phút sau cơn đau thắt ruột thắt gan liền hết ngay, y như thuốc thần và tôi cảm thấy trong người khỏe khoắn lạ kì.
Mọi người trong khu bệnh đó đều ngạc nhiên. Sau khi hết đau, tôi thấy đói bụng và đòi ăn. Con gái lớn của tôi thấy mẹ đòi ăn, mừng quá đi mua thức ăn cho tôi. Đến chiều tối, mọi khi cứ hết thuốc giảm đau của bệnh viện là ruột gan lại đau thắt lại, bữa nay không còn thấy đau nữa. Cứ thế, mỗi ngày tôi uống hai muỗng thứ thuốc thần đó trước bữa ăn, cơn đau biến mất và một thời gian ngắn sau tôi bình phục trở lại. Uy lực của việc trì niệm danh hiệu Quán Thế Âm thật là kì diệu, không thể nghĩ bàn.
Làm bạn : nếu bạn nào thắc mắc thần dược ấy cụ thế như thế nào thì bạn nên hiểu, thần dược chính là câu Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát !  Và lòng thành của mỗi người, cứ kiên trì niệm như thế sẽ được cảm ứng, mỗi người một cách khác nhau chứ không phải ai cũng phải uống loại thuốc như thế.

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận