(Thanh Ngọc – một thành viên của group ” Luân hồi & nhân quả”)
Tôi tên Thanh Ngọc, hiện sống tại Quận 5, thành phố HCM. Tôi có một ông cậu sinh năm 1960, cậu tên Đặng Phúc Thiện, cũng ở quận 5, hồi còn trẻ làm nghề giữ xe, nấu rau câu, bán chè, khi có tuổi thì làm bảo vệ.
Khoảng 1986, cậu tôi lấy vợ, sinh được ba cô con gái. Do con đông, mà không biết làm gì cho có nhiều tiền, lại thấy trong xóm có tụ tập cờ bạc nên cũng ké thử, khi đó đánh thua chút chút, ăn cũng chút chút, chứ chưa ghiền. Thói quen đánh bài, cờ bạc, đánh đề cậu bị nhiễm từ đó.
Chỉ đến khi, vợ được cha mẹ gửi tiền nước ngoài về cho để mua hai căn nhà chung cư Phạm Thế Hiển, một căn ở, còn một căn cho thuê. Tiền rủng rỉnh rồi thì cậu mới mạnh tay đánh lớn. Khi thì chơi đánh đề, khi thì cá độ đá banh.
( Cờ bạc là bác thằng bần), có lẽ đó là một định luật không thể khác, không bao lâu sau, cậu tôi thua cả mấy chục cây vàng, bị người ta xiết nợ, cậu năn nỉ vợ trả. Mợ tôi đành bán nhà trả nợ cho cậu, và quyết định li dị, kể từ đó đường ai nấy đi.
Năm năm trở lại đây, tay cậu tôi bị một chứng bệnh rất lạ. Da tay trở nên rất mỏng, tay ông giờ đụng nhẹ cái gì cũng tróc nguyên cả miếng da, máu chảy đầm đìa. Mà khổ, biết bị bệnh nhưng đâu tránh được những va chạm, hôm thì đụng bàn, hôm thì đụng xe… Thành ra tay luôn bị chảy máu, vết thương này chưa lành thì đã chồng lên vết thương khác, tình cảnh rất thống khổ.
Đi bệnh viện khám, bác sĩ kết luận tay cậu bị mảng bầm tự phát /TD rối loạn máu đông, và cũng chỉ có hai cánh tay từ cùi chỏ trở xuống mới bị, còn những bộ phận khác thì bình thường. Phải chăng đây là quả báo của việc dùng đôi bàn tay vào trò đỏ đen cờ bạc?
Với bệnh tình như thế, uống thuốc mãi cũng không khỏi, cậu tôi cũng chẳng thể đi làm kiếm tiền nuôi thân, ngay cả làm những việc nhẹ cũng rất đau, như giặt giũ, nấu nướng… thậm chí đến bàn ủi cũng không cầm được, nên phải về ở với mẹ ruột ( tức bà ngoại tôi).
Gia đình tan nát, tài sản tiêu tán, bệnh tật hành hạ, cuộc đời đi vào ngõ cụt… Chung quy cũng chỉ vì hai chữ ( đỏ đen). Ấy vậy mà cho đến bây giờ, máu đỏ đen của cậu tôi vẫn còn, vẫn thỉnh thoảng chơi năm ba chục ngàn kiếm chút tiền, nhưng giống như đã thành quy luật, thắng một lần thì thua đến trăm lần.
Tôi cũng như mọi người trong gia đình vẫn khuyên nhủ nhưng cậu tôi không nghe. Có lẽ, nó đã thành căn bệnh cố hữu, chỉ mong những ai chưa dính vào cờ bạc, nhân nghe câu chuyện của cậu tôi, mà luôn sáng suốt tránh xa, đừng để cuộc đời mình sa lầy trong vòng đen bạc vô nghĩa này.