Án mạng thương tâm và căn nguyên vấn đề
Tiếng búa gỗ của chánh án vừa dứt, tuyên án thiếu niên đâm chết cha ruột mình, cả phòng xử im phăng phắc như bị rút cạn không khí. Bỗng, từ hàng ghế đầu, một người đàn bà rũ rượi tóc tai, mặt mày tái xám, bật dậy như chiếc lò xo bị dồn nén quá lâu.
Bà lao lên trước vành móng ngựa, đôi mắt hoảng loạn, rưng rức nước mắt:
“Không! Không phải nó! Chính tôi mới là người giết cha nó!”
Không ai kịp phản ứng. Những cái đầu quay lại, cái thì ngạc nhiên, cái lắc lư ngờ vực. Vị chánh án đập mạnh búa lên bàn:
— Trật tự! Đây là tòa án, không phải chỗ muốn nói gì thì nói! Chị có biết chị đang nói gì không?
Người đàn bà gật đầu, nước mắt giàn giụa, giọng khản đặc:
— Tôi biết. Và tôi sẵn sàng chịu tội… Nhưng tôi phải nói sự thật. Nếu không, tôi sẽ mang nó theo xuống mồ.
Và rồi, trong ánh mắt đông cứng của cả phòng xử, bà bắt đầu kể.


Nhiều năm về trước, khi bà còn là một cô gái trẻ, lấy chồng khi mới tròn đôi mươi. Cuộc sống nghèo khổ, hai vợ chồng phải bươn chải từng bữa cơm. Chồng bà làm nghề vá xe bên lề đường, cạnh tranh khốc liệt, khách ít dần, tiền không đủ sống. Rượu thay cơm. Chửi thề thay lời yêu. Mỗi lần ế ẩm trở về là mỗi lần tay chân ông ta vung vãi lên thân thể vợ như trút giận vào một cái bao cát vô tri.
Nhưng bà không phải bao cát. Bà là người đàn bà có trái tim – yếu đuối, thèm được an ủi, và…khao khát yêu thương.
Rồi một người đàn ông khác bước vào đời bà.
Hắn làm nghề mổ heo dạo – thân thể lực lưỡng, giọng nói đậm mùi chợ búa, nhưng ánh mắt lại… dịu dàng một cách nguy hiểm. Những phần lòng, phần huyết, phần thịt dư sau mỗi lần mổ heo được thưởng, hắn mang về nhà bà, rủ chồng bà nấu nướng rồi kiếm thêm tí rượu. Thế là họ trở thành bạn nhậu.
Lâu dần, bà thấy hắn dễ mến. Từ ánh mắt chạm nhau trong góc bếp, đụng chạm qua loa. Bà và hắn ngày càng gần gũi hơn. Rồi cũng đến ngày họ vụng trộm lén lút trong những chiều chồng đi vắng. Bà biết mình đang sa đà vào hố sâu của dục vọng. Nhưng bà không cưỡng lại được.
Rồi một hôm, sự thật bị lộ. Gã chồng say rượu chỉ thẳng mặt hắn mà chửi, nào là “thằng đểu”, nào là “quân chó má”. Người tình của bà trợn mắt, lôi con dao mổ heo ra, gằn giọng:
— Tao cắt cổ mày như cắt cổ lợn bây giờ!
Chồng bà không sợ. Hai người lao vào nhau giằng co. Dao lóe lên. Máu bắn ra. Một tiếng hét thất thanh… rồi im bặt.
Người chồng gục xuống, mắt mở trừng trừng. Lời nguyền rủa phì phò, đứt đoạn thoát ra khỏi cổ họng còn ướt máu:
— Mày sẽ phải chết…. như mày đã giết tao! Thằng đồ tể …khốn kiếp…
Đêm ấy, họ chôn ông chồng ở sau vườn, rồi bỏ trốn vào miền Nam. Đổi tên, làm lại cuộc đời.
Nhân quả bí ẩn theo sau vụ án mạng thảm khốc
Mấy năm sau, họ sinh con trai, tưởng là sự khởi đầu mới. Nhưng đứa trẻ đó mãi không biết nói, không biết đi, bò lê suốt ngày. Ánh mắt nó trắng dại, thân thể nặng nề. Có lúc bà thấy nó… mà liên tưởng tới những con lợn vậy, nhất là đôi mắt ấy.
Thầy bói bảo: bị oan hồn ám, ông chồng giết nhiều lợn quá mà. Phải cúng, phải giải. Họ lập đàn, mời thầy tụng suốt ba ngày ba đêm. Sau đó, đứa con tự dưng đứng dậy, tập đi, rồi đi được như người bình thường. Nhưng nói thì vẫn không làm được, chỉ ú ớ, hú hét.
Họ sống tiếp, như chưa từng có quá khứ. Gã đồ tể xưa – nay là người chồng hợp pháp, thương vợ, yêu con. Mỗi đêm vẫn bò dưới đất làm “ngựa” cho con cưỡi, cả nhà vui vẻ cười ầm vì tiếng ú ớ vô nghĩa của nó. Thời gian cứ thế trôi qua êm đềm nhiều năm sau.
Cho đến một đêm, tiếng cười vẫn vang nhà. Hai cha con đang vui vẻ, bỗng thằng con trai – nay đã là thiếu niên – đứng phắt dậy, lảo đảo vài bước, cầm lấy con dao mổ heo treo trên vách.
Rồi nó rít lên, câu nói đầu tiên trong đời:
– Mày sẽ phải chết như mày đã giết tao! Thằng đồ tể khốn kiếp!
Gã chưa kịp quay lại, thì mũi dao đã đâm thẳng vào cổ. Máu phun lên sàn, vẽ lại y chang cảnh cái đêm năm ấy. Gã gục xuống, mắt mở trừng trừng.
Còn đứa con – cười sằng sặc, đôi mắt trắng dại hệt như người đàn ông đã chết mười mấy năm trước. Bà nhìn thấy cảnh tượng ấy thì chết lặng vì sợ, vì đau đớn. Phải chăng con bà đã bị linh hồn người chồng cũ nhập vào ? Phải chăng đây là bản án cho những sai lầm năm xưa ?
Nghe đến đây cả phiên tòa sững sờ. Người đàn bà khụy xuống, những dòng nước mắt lăn dài. Những người chứng kiến dần hoang mang với những câu hỏi “Thực sự ai mới là người có tội ?”, “Tòa phải xét xử như thế nào mới thực sự công bằng?”
Và họ dần nhận ra, dù tòa có phán như thế nào đi nữa, thì rồi mọi chuyện sẽ tự có sự an bài công bằng thôi, vì ngoài luật pháp, thì trên đầu vẫn luôn còn luật Nhân quả.
(Câu chuyện không rõ nguồn gốc)
- Mỗi bài viết là một ngọn đèn nhỏ, mong soi sáng phần nào trên hành trình tu học của bạn. Để những ngọn đèn ấy không ngừng cháy sáng, lan tỏa ánh sáng Phật Pháp đến khắp mọi nơi là tâm nguyện của chúng tôi, nhưng để hành trình này được bền bỉ, chúng tôi rất cần sự chung tay của bạn.
Nếu nhận thấy những bài viết này mang lại lợi ích cho bạn, cũng như nhiều người khác, xin hãy đồng hành cùng chúng tôi bằng cách ủng hộ kinh phí để duy trì hoạt động hoằng pháp.
Mọi đóng góp xin gửi về STK Vietcombank: 0081001314166(Dinh Bao Trung)
Dù nhỏ bé hay lớn lao, sự sẻ chia của bạn đều là động lực quý giá để chúng tôi tiếp tục hành trình ý nghĩa này. Chân thành tri ân!Xem thêm:
Video Youtube: 21 câu hỏi đáp Phật Pháp & đời sốngSẽ ra sao khi từ bì không đi cùng trí tuệ ?7 lỗi nhỏ nhặt khiến bạn gặp xui xẻo