Sự đau đớn cắn xé dày vò khắp cơ thể, Thảo không thể mở miệng nói, nuốt thứ gì cũng đau, hơi thở của cô yếu ớt, đi được vài ba bước là cạn kiệt sức lực. Cùng một lúc cả hai căn bệnh ung thư máu và ung thư tủy đang từng phút từng giờ hủy hoại cô. Thảo nằm trong căn phòng tối tăm ẩm thấp, không có đủ ánh sáng lọt vào, nó tối đến mức người ngoài bước vào cũng chẳng nhìn rõ khuôn mặt của Thảo, dù trời vẫn còn sáng.
Tên đầy đủ của cô là Nguyễn Thị Kim Thảo, pháp danh Diệu Hiếu, sinh năm 1974, cư trú tại thôn 5, xã Hòa Khương, huyện Hòa Vang, thành phố Đà Nẵng. Từ khi lọt lòng người ta đã gọi Thảo là đứa con hoang, không được thừa nhận. Cô mồ côi cha từ khi còn chưa ra đời, nên Thảo chẳng biết cha mình là ai? Khi lên ba tuổi, cô bé ấy lang thang khắp các quán xá để ăn lại những thức ăn thừa người ta bỏ dở.
Thảo không có nhà cửa. Khi đêm xuống, họ thấy cô bé nằm chơ vơ dưới mái hiên của các căn nhà. Lớn lên một chút, Thảo bán vé số, rồi đi giúp việc nhà cho người, và trải qua đủ loại công việc khác nhau, có lẽ chỉ trừ nghề trộm cắp là cô không làm. Thảo không gia đình, không nơi nương tựa, cô nghèo khố rách áo ôm, nhưng may thay Thảo vẫn giữ được cho mình bản tính lương thiện, nhất định không làm những việc tội lỗi.
Tới lúc trưởng thành, nhân duyên đưa đẩy Thảo cưới người chồng hiện tại và sinh được hai đứa con, chấm dứt chuỗi ngày tháng vô gia cư suốt nhiều năm. Tưởng rằng cô đã cập bến hạnh phúc khi hơi ấm của tình thương gia đình – cái cô thiếu thốn bấy lâu nay lan tỏa vào cuộc đời Thảo, nhưng không, đời một lần nữa nhấn chìm cô vào một vực sâu khác. Đầu năm 2012, Thảo bàng hoàng phát hiện mình mắc ung thư máu và ung thư tủy. Tuy vẫn định kì tới bệnh viện thăm khám nhưng cô biết cái chết đã tới rất gần bên cô.
Chẳng hiểu do nhân duyên gì, Thảo tự nhiên muốn đi chùa, cô hay lui tới rất nhiều chùa ở miền Nam như Long An, Đồng Nai. Sau nhiều lần như vậy, Thảo được biết tới Phật Pháp, biết về luân hồi sinh tử và con đường vãng sinh về cõi Tây Phương Cực Lạc của Phật A Di Đà do các sư thầy trong chùa giảng giải cho cô nghe.
Cô thầm nghĩ: “Thôi thì đằng nào cũng sắp chết, chết mà được về với Phật thì cũng mãn nguyện, sống như thế này khổ quá rồi, chả thiết tha gì nữa. Hóa ra vẫn có con đường thoát khổ, chẳng phải không có như mình vẫn tưởng.”
Kể từ đó Thảo phát tâm ăn chay và niệm Phật nguyện vãng sinh Tịnh độ khi hết kiếp người. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng.
Mỗi ngày trôi qua, cơ thể Thảo ngày một yếu. Cô cho rằng ăn chay không đủ chất để nuôi một cơ thể bệnh tật yếu ớt như thế này, nên sau hai tháng ăn chay, cô thoái tâm quay về ăn mặn. Tâm nguyện muốn vãng sinh của cô hãy còn hời hợt, không đủ để Thảo quyết tâm tu tập chăm chỉ và buông xả cái thân xác bệnh tật này để về Tịnh độ. Thảo vẫn còn sợ chết.
Cho đến một hôm bác sĩ thông báo với cô: “Em yếu lắm rồi, không sống được quá 10 ngày nữa đâu.”
Dù gì cũng chẳng còn tiền để đi viện, khi nghe kết luận của bác sĩ, Thảo quyết định không đến viện nữa, chỉ ở nhà tụng kinh niệm Phật, quyết chí ăn chay trở lại đợi ngày chết. Đối với cô lúc này không còn gì để mất nữa rồi. Tấm thân tiều tụy này cũng không còn ý nghĩa gì với Thảo, nó chỉ đem lại sự khổ sở đau đớn mà thôi.
Lúc này, tâm nguyện vãng sinh của cô mới thực sự lớn mạnh, không còn nuối tiếc cuộc đời một chút nào nữa, chỉ nhanh chóng muốn được Phật tiếp dẫn về Cực Lạc.
Khi thấy Thảo sắp ra đi, một người bạn của gia đình cô là anh Bình gợi ý mời ban hộ niệm của đạo tràng Hoa Sen – chùa Thanh Hà – thành phố Đà Nẵng tới khai thị, trợ niệm cho Thảo và được gia đình đồng ý.
Nhìn thấy ban hộ niệm tới, Thảo thều thào nói với cô trưởng ban:
– Cô ơi! Con không muốn lành bệnh, con muốn được vãng sinh Cực Lạc càng sớm càng tốt. Sao Phật A Di Đà lâu đón con quá?
Cô trưởng ban ánh mắt hiền từ, nắm lấy tay Thảo an ủi, đáp lời:
– Con đừng lo lắng, con cứ thành tâm niệm Phật tinh tấn, khi Tín – Nguyện – Hạnh đầy đủ, thời khắc số mạng tận, Phật nhất định đến đón con.
Cô trưởng ban vừa nói xong, mặt Thảo bỗng nhiên biến sắc, mắt trợn trừng, mồm vừa há hốc, vừa khóc thét lên từng tiếng rất to và thảm thiết, cả khuôn mặt rung lên từng cơn. Thấy sự việc không bình thường, theo kinh nghiệm của bản thân, cô trưởng ban dự đoán các vị oan gia trái chủ của Thảo đang nhập vào cô, liền lên tiếng khai thị:
– Tôi xin các chư vị oan gia hãy buông bỏ hận thù, tha thứ cho cô Thảo đây, để cô ấy có thể vãng sinh Cực Lạc, khi cô ấy vãng sinh rồi sẽ quay lại độ các vị được giải thoát. Xin các vị từ bi mà tha cho cô Thảo. Chúng tôi niệm Phật cũng sẽ hồi hướng công đức cho các vị.
Bỗng một giọng nói lạ cất lên từ nơi miệng Thảo:
– Tôi không phải oan gia, tôi là cha của nó. Tôi chỉ muốn giúp nó. Nó là đứa con mồ côi bất hạnh. Tôi tên Nguyễn Văn Kiều, tuổi Tân Tỵ. Tôi là một chiến sĩ đã hy sinh khi nó còn ở trong bụng mẹ. Tôi làm ngạ quỷ đã gần 40 năm. Làm ngạ quỷ vài năm tôi quyết định một mình lên núi cao tu hành để giúp con cháu, nhưng riêng đứa con gái này quá bất hạnh. Tôi thương nó lắm. Từ khi biết con gái lâm trọng bệnh, tôi quay về để giúp đỡ nó.
Cô trưởng ban hộ niệm lần đầu tiên gặp trường hợp này, nên rất cảm động trước tình thương của vong linh người cha dành cho con gái, cô đáp lời:
– Vong linh thật có tấm lòng yêu thương con gái. Nay vong linh đã ở đây, vậy hãy thoát ra khỏi người con gái, cùng chúng con niệm Phật nguyện vãng sinh.
Vong linh nói tiếp:
– Tôi ở bên nó đã 6-7 tháng rồi. Chính tôi là người dẫn dắt nó đi chùa, để nó biết tu tập, ăn chay, niệm Phật cầu giải thoát. Có thời gian nó thoái tâm quay về ăn mặn, tôi giận nên bỏ đi, nhưng đến khi tới bước đường cùng nó cũng hiểu ra, biết ăn chay trở lại, một lòng tu tập, tôi lại về giúp nó. Cũng chính tôi là người dẫn dắt cậu Bình giới thiệu ban hộ niệm đạo tràng Hoa Sen cho gia đình. Tôi ở trong thân nó cũng để giúp đỡ nó có thể nói được, đi lại được một chút cho tiện việc sinh hoạt cá nhân. Chứ tôi mà ra là nó không còn chút hơi sức nào nữa đâu. Nó yếu lắm rồi.
Cô trưởng ban ân cần khuyên bảo vong linh:
– Nếu vong linh thật sự muốn con mình được giải thoát, chỉ có cách là vong linh hãy thoát ra khỏi thân con gái, rồi một lòng niệm Phật cầu vãng sinh. Vong linh hiện nay ở cõi vô hình, không có thân, nên chỉ cần Tín – Nguyện – Hạnh đầy đủ là Phật sẽ tới đón vong linh ngay. Khi vong linh vãng sinh rồi mới có thể độ cho con cái được. Còn về phần cô Thảo, nếu muốn vãng sinh cũng phải tỉnh táo để có Tín – Nguyện – Hạnh sâu chắc mới được Phật tiếp dẫn.
…
Sau 3 ngày khai thị liên tiếp, cuối cùng vong linh cụ ông cũng hiểu ra vấn đề, giơ hai tay lên cao, vẫy chào tạm biệt tất cả mọi người, dõng dạc tuyên bố:
– Khuya nay tôi sẽ đi về Tây Phương Cực Lạc trong khoảng từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng. Tôi đã hứa thì tôi sẽ làm. Đời tôi chưa một lần thất hứa với ai.
Thấy sự dũng mãnh của vong linh, cô trưởng ban hoan hỷ đáp lời:
– Chúng con phát nguyện sáng ngày mai sẽ phóng sinh, và đêm nay từ 10 giờ đêm đến 1 giờ sáng sẽ lạy Phật, niệm Phật hồi hướng công đức cầu cho vong linh vãng sinh Cực Lạc. Chúng con cũng sẽ hết lòng hộ niệm cho Phật tử Kim Thảo. Vong linh hãy yên tâm.
Đúng như đã hứa, đêm hôm đó nhằm ngày 7 tháng 11 năm 2012, sau 1 giờ sáng – thời điểm vong linh đã ra đi, cũng chính là lúc Thảo trở nên đờ đẫn, mê man, không còn nói chuyện được như lúc vong linh cha cô còn ở trong thân hỗ trợ.
Khi mặt trời lên, ban hộ niệm và gia đình thực hiện phóng sinh hồi hướng công đức cho cả hai cha con. Ngay khi phóng sinh xong, Thảo bắt đầu nói được, dần tỉnh táo trở lại và đặc biệt không còn thấy đau đớn như mọi hôm.
Phật Pháp thật nhiệm màu. Lúc trước còn thoi thóp từng hơi, lúc sau Thảo đã có thể niệm Phật nhiều giờ cùng đạo tràng không biết mệt mỏi. Có những lúc cô niệm liên tục 8 tiếng đồng hồ, dũng mãnh hơn cả người khỏe mạnh bình thường, tưởng chừng như bệnh tật đã bay biến đi lúc nào không hay.
Bác sĩ nói cô không sống quá 10 ngày nữa, vậy mà ban hộ niệm đã trợ niệm cho Thảo suốt gần 30 ngày. Đạo tràng niệm bao nhiêu, Thảo niệm bấy nhiêu với tất cả quyết tâm. Thảo nói với cô trưởng ban:
– Con sẽ tinh tấn niệm Phật tới lúc ra đi, cô đừng lo.
Sự quyết chí của người bệnh như tiếp thêm động lực cho ban hộ niệm không quản ngày đêm, hao tổn sức lực, thời gian suốt một tháng trời. Không phụ lòng mọi người, vào ngày 4 tháng 12 âm lịch năm 2012, sau 8 giờ hộ niệm kể từ khi trút hơi thở cuối cùng, Thảo an lành vãng sinh về miền Cực Lạc với thoại tướng đẹp, hơi ấm tụ nơi đỉnh đầu, vĩnh viễn thoát khỏi mọi sự khổ đau của sinh tử luân hồi đã hành hạ cô trong vô số kiếp.
(Tĩnh Như, viết lại từ video hộ niệm cho Nguyễn Thị Kim Thảo)
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT 🙏🙏🙏