Cách thành công nhanh chóng
– Anh Quang Tử, xin hỏi làm cách nào để áp dụng Phật Pháp giúp mình nhanh chóng thành công ?
– Bạn thân mến, bạn muốn nhanh chóng thành công sao ? Vậy hãy nghe tôi kể câu chuyện này đã.
Câu chuyện cây tre
“Tại một góc vườn hoang vô chủ, hai hạt giống tình cờ rơi cạnh nhau. Chẳng ai biết chúng thuộc loài cây gì, nhưng khi mùa xuân đến, cả hai cùng nảy mầm.
Hạt giống thứ nhất, ngay từ đầu, đã cho thấy phong độ vượt trội. Nó vươn mình, đón ánh nắng mặt trời, hấp thụ những cơn mưa mát lành và đu đưa trong làn gió dịu. Chỉ sau một năm, nó đã trở thành một cây cao lớn oai vệ, kiêu hãnh nhìn xuống mọi thứ bên dưới.
Còn hạt giống thứ hai? Sau cả năm trời, nó chỉ mọc được vài cái lá xanh lè và cao tầm 2 cm. Nhìn cái dáng bé tẹo ấy, cây lớn không thể nhịn nổi mà bật cười, cúi xuống mỉa mai:
– Trời đất ơi, cái gì đây? Hóa ra là một cây tre. Nhìn cái dáng còm cõi, thấp tè thế kia, người ta gọi là tre hay que tăm sống nhỉ?
Những cây khác quanh đó cũng đồng thanh hưởng ứng. “Tre còi!”, “Tre chậm chạp!”, “Tre lười biếng!” – đủ mọi lời châm chọc trút xuống cái cây nhỏ bé. Nhưng cây tre chỉ trả lời một câu rồi im lặng:
– Tôi có chiến lược của tôi, các anh không hiểu đâu.
Nghe thấy, cây lớn cười phá lên:
– Chiến lược ư? Chiến lược của anh là làm que tăm vĩnh cửu chắc?
Và thế là cây tre đành kiên nhẫn sống qua năm này tháng khác trong ánh nhìn khinh thường của cả khu vườn. Nhưng không vì thế mà tre ủ rũ và thoái chí, ngược lại, tre vẫn kiên định với kế hoạch của mình. Bốn năm ròng rã trôi qua, cây tre vẫn còi cọc, chỉ cao được 3 cm. Quá chán, nên chẳng ai thèm bận tâm cúi xuống nhòm đến nó nữa.
Mùa xuân năm thứ năm đến, một điều kỳ lạ xảy ra. Chỉ qua một đêm, cây tre bé nhỏ cao thêm 30 cm. Hôm sau lại thêm 30 cm nữa, buộc khu vườn phải xôn xao vì nó. Cây lớn trố mắt, không thể tin vào mắt mình:
– Ủa, cái gì đang xảy ra thế này? Tre… đột biến à?
Cây tre không trả lời, nó chỉ đơn giản chứng minh bản thân bằng hành động. Vài tuần sau, nó đã cao gấp đôi cây lớn. Không chỉ mọc đơn lẻ, mà thành cả một bụi tre um tùm, rậm rạp.
Rồi bỗng một cơn bão lớn bất ngờ ập đến. Gió quần thảo dữ dội, khu vườn tan tác, cây lớn bị nhổ bật gốc, bị gió kéo lê trên mặt đất. Cả khu vườn ngả nghiêng, trơ trọi trong sự hỗn loạn. Chỉ có bụi tre vẫn hiên ngang đứng vững như thể chưa có chuyện gì. Sau khi cơn bão qua đi, những cây còn lại ngơ ngác nhìn bụi tre:
– Làm thế nào mà anh không bị bão quật đổ? Làm thế nào anh cao lớn nhanh đến vậy?
Cây tre mỉm cười, giọng điềm tĩnh:
– Tôi nói rồi, tôi có chiến lược riêng của mình. Trong bốn năm các anh bận rộn khoe thân hình, tôi thì chỉ cần mẫn phát triển bộ rễ của mình. Các anh chỉ nhìn thấy những thứ dễ thấy trên mặt đất, làm sao biết được những thứ âm thầm, lặng lẽ trong lòng đất. Bộ rễ của tôi miệt mài suốt 4 năm len lỏi qua đất đá, chiều rộng và chiều sâu đều cả trăm mét như một mạng lưới ngầm khổng lồ. Khi rễ vững rồi, có thể hút nước và dinh dưỡng cả một vùng, tôi mới bắt đầu vươn cành lên cao. Còn các anh, rễ thì chưa sâu đã vội vươn cao khoe mẽ. Gặp bão là đổ ngay, không phải sao?
Cây lớn ngượng chín cả lá, không dám cãi lại. Còn cây tre tiếp tục giảng giải như một cao nhân ẩn giật:
– Thành công, các anh à, không phải cứ đến sớm là tốt. Bạo phát thì bạo tàn, có gì hay đâu. Muốn thành công bền vững, phải cần có tầm nhìn chiến lược. Và chiến lược của tôi, đó là “Tiên bồi âm thịnh, hậu dương tất thái”. Giờ thì các anh hiểu cả rồi chứ ?”
– Câu chuyện thật thú vị. Song ẩn ý sâu xa trong đó hẳn có rất nhiều bài học nữa, anh Quang Tử có thể phân tích giúp em được không ?
Xem tiếp phần 2 tại link bên dưới