( Kinh nghiệm của tay sát cá có hạng ở xứ Huế)
Ba của tôi giờ đã lớn tuổi, tôi là con út, lúc mẹ tôi sinh tôi thì mẹ đã 45 tuổi. Đứa bé oan nghiệt này sinh ra chỉ nặng 2,2 ki lô gam y chang con mèo con. Người chị cùng cha khác mẹ của ba tôi, lúc vừa bước vào nhà cửa đã nói vào xem thằng ni nó chết chưa? Hồi còn nhỏ một tuổi, hay hai tuổi tôi không thể nhớ được mình có bệnh gì hay không, nhưng nghe ba và O ( chị của ba) kể lại thế thì tôi biết hồi nhỏ mình khó sống lắm.


Lên lớp cấp 1 tôi hay bị bệnh, thường hay đau bệnh nhẹ. Khoảng thời gian cay nghiệt nhất chính là lúc lớp 6 tới lớp 10. Tôi cực kì thống khổ, khó chịu.
Nguyên nhân:
Tôi trường kỳ sát sanh, câu cá, ngày nắng thì chắc 95 % là cầm cần câu đi câu cá chơi, trời mưa cũng đội nón lá Huế đi câu cá. Tôi đam mê câu cá, ai đã từng câu cá thì sẽ biết cảm giác đó, lúc kéo thì cần rung, lúc cá ăn rúc phao nhanh thì biết là cá nhỏ, phao nổi lên là cá rất to, nhìn từng tý từng tý rất vui, tôi có kinh niệm câu cá từ hồi khoảng 6 hay 7 tuổi tới lớn 14 hay 15 tuổi.
Gần lũ bạn dân quê, tôi thường thích sát sanh, bẻ móc áo quần bằng nhựa, đốt lửa lên móc, giọt giọt kiến, vô số con kiến bị tôi giết chết. Ai ở quê sẽ biết, mỗi năm có cái gọi là mùa, mùa câu cá là mùa xuân hạ thu, mùa đi bủa lưới là mùa đông nước lũ, còn mùa nắng thì mấy đứa nơi xóm rủ nhau đi bắt chuồn chuồn, vợt bịm, đi bắt kè kè, bắt ốc về nấu ăn.


Mấy đứa nhỏ trong xóm, có đợt nuôi cá cảnh, cá màu, tôi lại tha hồi tạo sát, để nuôi cá tôi bắt những con loăn quăn, bắt vô số con nhện, vặn đầu cho chúng chết, rồi ngắt đầu đi, cho chúng lòi ruột và cá bơi tới rúc ăn.
Cá màu vàng, cá tây tôi nuôi hai đến ba tuần là nó đẻ, nuôi cá kiếm, cá hắc ma ni, tôi cũng đã nuôi cho chúng đẻ, chúng sanh sản nhiều tới mức tôi đã vài lần tận mắt nhìn thấy nó sinh ra con. Thật là ác độc biết bao. Riêng kiếp này tội ác nghiệp sát của tôi đã sâu dày khó tả.
Hậu quả:
Nói sao nhỉ, chỉ có những ai chứng kiến mới thấy sự khổ não của tôi khi đó. Sống không được chết không xong, xin kể sơ sơ về những tháng năm đau khổ đó. Nói mặt bằng chung, thì cứ 1 tháng hoặc 2 tháng là mắc bệnh, đau sốt, ho v.vv..
Xin miêu tả một lần bị bệnh cho các bạn hiểu về quả báo của tôi. Tôi bị đau sốt xuất huyết, người thường bị một tuần, còn tôi bị hơn hai tuần. Cái căn bệnh, mỗi lần bị là đầu tóc bù xù, nóng rang, mồ hôi đầy đầu, đất đai gớm ghiết, xuất huyết xuất ra ngoài da, máu tương ướm ra ngoài da, ướt ướt sơ áo. Thân thể tôi đau đớn, gào khóc. Còn bị ho ư? Căn bệnh của tôi thiệt là ác nghệp. Bị ho khoảng một tháng hay gì đó. Tôi người nhỏ con nhưng ăn rất nhiều, đặt biệt tuổi dậy thì, tôi ăn một lần ba tô là chí ít, còn ăn tính bằng chén thì khoảng sáu đến tám chén. Ăn nhiều mà ho thì nôn mửa, một phần do bị viêm dạ dày, tôi cứ ho cứ ho rồi lại bị nôn hết thức ăn ra ngoài. Một trăm bữa ăn trong một tháng thì bị nôn mửa chín mươi bữa.


Có thể do tôi thích ăn dạ dày heo, nên tôi ngày càng bị dạ dày nặng. Mỗi tối bị ho hen, cứ hai phút là ho một lần, cả tối đều ho như thế, mà ho rất là lạ, ho hơi thở ra mà không hít vào, nó cứ ho ra ho ra mãi, đương nhiên sẽ hết khí, và gần như nít hơi thở tắt hơi, rồi mửa. cả đêm không ngủ, chỉ nằm và ho, cứ nghĩ một đêm như thế đã kinh hoàng đến chừng nào?
Vậy mà tôi bị bệnh tới 30 ngày. Sau đêm đầu tiên tôi đã bị xưng phổi, vậy là cứ bị mãi như thế từng đêm thì phổi tôi sao có thể chịu nổi, mắt thì đỏ vì tối không ngủ được, ốm quắt, hốc mắt bị sâu.
Sau một tháng bị bệnh tôi chịu không nổi, cầm dao muốn tự vẫn. Mai mà khi đó tôi chưa làm, không thì sau này sẽ hối hận lắm. Chỉ kể sơ hai lần bệnh, đã hiểu nổi khổ như thế nào. Vậy mà cứ bệnh mãi, tháng nào cũng bệnh, kéo dài như thế, mỗi lần bệnh là mồ hôi, cáu bẩn tích tụ vì không tắm được, tắm sẽ bệnh nặng, còn bị nhiều thứ ác nghịch khác.
Chỉ kể sơ thôi. Còn răng tôi lúc nào cũng đau đớn, đau đớn tới nổi sốt mê mang, có lúc đau đớn nơi răng hàm, mà động nơi dây thần kinh từ đầu, nó cứ co dật, co dật.
Nhân Duyên với đạo:
Tôi hồi nhỏ lớp 5 đã chơi với một anh khá thân, sau khi anh ấy đi tù ra, tôi có tình cờ gặp lại anh ấy. Tôi rất ngạc nhiên, với cái cách ngồi bình yên, đi đứng khoan thai nhẹ nhàng, ăn nói cũng từ ái. Khi đó tôi thấy rất lạ.
Đi tới nhà ảnh chơi ảnh đã nói rằng:
– Khoa có biết thành công, thất bại là do gì hay không ?
Tôi nói là do mình có chịu cố gắng hay không ? Anh ấy nói không phải, rồi đưa tôi cuốn sách ” Liễu Phàm Tứ Huấn “. Tôi hứa là chiều mai tôi đọc xong là trả lại. Đương nhiên, tôi đọc một lèo khoảng vài tiếng, tôi thấy rất hay, chấn động. Vì do đọc một lần là xong, nên rất bất ngờ về tri kiến của mình, sau cuốn liễu phàm tứ huấn, tôi lại được anh tặng cho cuốn ” Công ức phóng anh”. Tôi cũng đọc rất nhanh, vậy là bỏ sát ăn chay từ hồi khoảng cuối lớp 10, tức là 15 tuổi.
Điều Bất ngờ:
Sau lớp 11 thì tôi rất ít khi bị bệnh, thử tưởng tượng nếu bị bệnh lúc đi học đại học thì ai nuôi đây, chắc bỏ thân mạng tại nơi xứ người. Gần như là bệnh tật đã không còn là bạn thân của tôi. Nó không còn gặp mặt tôi trong nhiều tháng, thậm chí là 7 năm nay chỉ có một lần bệnh hơi nặng.
Ngày đó tôi dậy sớm 4 sáng lạy Phật, niệm Phật.
Tối tới 11 giờ còn lạy Phật, hôm đó tôi có đi học nơi trường, nên cố gắng niệm cho đủ 30.000 câu Phật hiệu. Nhưng càng lạy càng thấy nóng, hình như sắp sốt rồi.
Tôi đi ngủ thì thấy rõ ràng là có một giấc mơ rất lạ. Đêm đó tôi mơ thấy ba tôi sinh tôi ra, và mua một con heo về giết thịt đầy tháng. Cơn bệnh này là heo về báo oán, nên tôi bị bệnh thủy đậu trong vòng 7 ngày. Đây là một lần bệnh trong 7 năm làm tôi nhớ mãi. Ba tôi cũng nói là: ” Hồi đó đầy tháng mày tao có giết một con heo” càng làm tôi tin giấc mơ đó.
Kết luận:
Tu muốn thành tựu thoát sanh tử nhất định phải ngưng sát sanh, tốt nhất là ăn chay trường, thường phát tâm sám hối, niệm Phật để tiêu nghiệp cũ, cầu siêu cho oán gia trái chủ của mình.
Nếu tu tốt và thanh tịnh một tý, các bạn sẽ gặp vô số điều linh dị, nằm mơ biết về quá khứ, tương lai, đã nói là linh dị thì mơ về tương lai là mơ gì thì tương lai đều đúng như thế. Còn nếu thanh tịnh hơn bạn sẽ khai mở thiên nhãn, túc mạng thông v.vv.. Nhưng tới chỗ đó thì sẽ có nhiều thứ chướng ngại lớn như ma ngã mạn, ma ưa hỷ lạc v.vv.. Nên không cầu thần thông, và mình không có thần thông mình càng an vui.
Bàn thêm:
Sau này đi chùa khóa tu, tôi tiếp xúc thì thấy các bạn đó đi chơi cho vui, chưa tin nhân quả, và chưa tin Phật là có thật, chỉ thấy lời Phật có hay hay, đi tham gia phong trào rất vui.
Hồi đó tôi đi khóa tu một ngày, cứ tưởng là sẽ được lạy Phât niệm Phật cả ngày, hóa ra giống đi làm tình nguyện, công nhận cũng rất vui, khi đó tôi na kha khá kinh sách tặng cho các bạn.
Có một bạn gái đọc sách rất siêng, tôi đọc sách nhiều và nhanh thế, cô ấy cũng đọc sách rất nhanh, làm rất bất ngờ, sau khi đọc sách nhiều cô ấy đã tin sâu nhân quả, đã ăn chay trường và sau khi tiếp xúc hai đứa đã quen nhau.
Cô ấy vốn bị bệnh suyễn, mỗi lúc lên bệnh thì co giật, ngất xỉu, v.vv.. Kể từ lúc trường chay tới giờ, thì cô ấy đã lành hẳn bệnh, không còn bị lần nào nữa, tôi rất là vui. Công nhận nghĩ lại chuyện đã qua tôi càng vui vì mình đã có duyên với đạo Phật. ^^
Cuối cùng xin chúc các vị thân tâm an lạc, sức khỏe dồi dào, đạo tâm vững trải và hạnh phúc nhé.
Nam Mô A Di Đà Phật.
P/s : Có những nỗi đau, nỗi khổ chỉ cần nhớ lại đã nổi gai ốc, đã tê tái, không hiểu sao tôi sống qua được những thời gian bệnh khổ não đó nữa.
( Tác giả : Quang Khoa – facebook Âm Chất )