Huyệt Rắn – truyện Nhân quả rợn gáy thời Minh

0
46

Tác giả: Tùng Văn

Điềm mộng

Trời vừa hửng sáng, ánh nắng sớm yếu ớt trải nhẹ lên vùng đồng bằng sông Hoài. Ngọn gió cuối đông khẽ lướt qua những cánh đồng cỏ úa, mang theo cái lạnh cắt da, cùng hương đất ngai ngái từ những luống ruộng vừa mới cày. Trong một ngôi nhà lớn nằm giữa vùng ngoại ô, người họ Phương – một thương nhân giàu có, đang ngồi trầm ngâm bên án gỗ. Chiếc ấm trà men xanh bốc khói mờ mịt, che đi ánh mắt sắc sảo, đầy toan tính của ông.

Ông vừa mời một vị thầy phong thủy lừng danh đến để tìm long huyệt – nơi được cho là có thể làm thay đổi vận mệnh cả một gia tộc. Thầy phong thủy, tuổi ngoài năm mươi, mặc áo dài đen, khuôn mặt hồng hào như được phủ một lớp sáp, đứng bên bản đồ địa lý trải rộng trên bàn. Ông chỉ tay vào một điểm giữa rặng núi phía nam:
– Đây chính là huyệt tốt, đất long mạch hội tụ, đủ sức giúp gia đạo nhà ngài hưng thịnh. Nhưng phải động thổ đúng ngày giờ, nếu không, long mạch sẽ phản chủ.

Người họ Phương gật gù, ánh mắt lấp lánh hy vọng.

Tối hôm ấy, sau khi tiệc tàn, ông chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, ông thấy một lão già vận áo đỏ, tóc trắng dài đến vai, khuôn mặt nhăn nhó nhưng toát lên vẻ uy nghiêm kỳ lạ. Lão già đứng trước mặt ông, giọng nói như vọng ra từ một vực sâu:
– Huyệt đất mà các hạ chọn chính là nhà của tộc ta đã bao đời. Xin hãy hoãn việc động thổ vài ngày, để con cháu ta kịp dọn đi nơi khác. Nếu không, tai họa sẽ ập xuống.

Người họ Phương choàng tỉnh, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo ngủ. Ông ngồi dậy, vốc nước lạnh rửa mặt. Cơn mơ ám ảnh ấy bám riết lấy tâm trí ông cả buổi sáng hôm sau. Nhưng khi nhìn ra cánh cổng lớn, thấy thầy phong thủy và hàng chục gia nhân đang chuẩn bị đào đất, ông gạt phăng nỗi bất an. “Mộng chỉ là mộng,” ông lẩm bẩm, và ra lệnh khởi công.

Khi đào đến tầng đất thứ ba, tiếng hò reo vang lên. Gia nhân hốt hoảng lùi lại. Trước mặt họ, một hang rắn đỏ lớn hiện ra, hàng trăm con rắn cuộn mình, ngóc đầu thè lưỡi, như đang bảo vệ lãnh thổ.

Người họ Phương thoáng rùng mình. Ông chợt nhớ đến lão già trong mơ, lời cảnh báo vẫn còn văng vẳng. Nhưng sự tham vọng đã lấn át tất cả. Ông quát lớn:
– Thiêu hết! Đốt sạch hang này đi!

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, cháy rừng rực trong tiếng rắn rít và mùi khét khó chịu. Lòng ông như nhẹ bớt gánh nặng. Nhưng đêm ấy, lão già áo đỏ lại trở về trong giấc mơ. Lần này, khuôn mặt lão đầy căm phẫn:
– Ông tàn nhẫn diệt cả tộc ta, hơn tám trăm mạng! Được, ông đã gieo, thì đời ông, đời con ông sẽ phải gặt.

Vận mệnh xoay vần

Năm sau, gia đình họ Phương đón thêm một thành viên mới. Một cậu bé được đặt tên là Phương Hiếu Nhụ, với niềm hy vọng cậu sẽ là người mang đến phú quý và vinh quang cho cả gia tộc. Và quả thực, Hiếu Nhụ lớn lên với tư chất phi thường, thông minh, tài đức, và ngay thẳng. Khi thi đỗ kỳ thi Hương, rồi đến thi Hội, ông nhanh chóng trở thành một vị quan đại thần dưới triều Chu Doãn Văn – vị vua trẻ tuổi và nhân từ.

Trong những ngày tháng phục vụ triều đình, Hiếu Nhụ nổi tiếng với sự bộc trực và lòng trung nghĩa. Ông được vua Chu Doãn Văn tin tưởng, giao phó nhiều trọng trách lớn. Người dân ca ngợi ông như một ngọn đèn sáng giữa đêm tối.

Nhưng năm 1402, biến cố xảy đến. Yên vương Chu Lệ – chú ruột của vua Chu Doãn Văn, kéo quân về kinh thành, làm cuộc đảo chính cướp ngôi. Chu Doãn Văn phải bỏ kinh thành chạy trốn, còn Chu Lệ tự xưng là Minh Thành Tổ, bắt đầu triều đại của mình.

Lúc này, các đại thần trong triều chia làm hai phe: một phe đầu hàng Chu Lệ để giữ mạng, một phe quyết giữ lòng trung với Chu Doãn Văn. Hiếu Nhụ đứng đầu nhóm trung thần, kiên quyết không khuất phục trước kẻ tiếm ngôi.

– Ngài nên quy thuận, mạng sống quan trọng hơn tất cả, – một người bạn thân của ông khuyên nhủ.

Hiếu Nhụ nhìn bạn, ánh mắt rực lên ngọn lửa:
– Nếu ta vì sống mà bỏ đi lòng trung, thì cái sống ấy có khác gì cái chết?

Chu Lệ, dù rất coi trọng tài năng của Hiếu Nhụ, vẫn không thể chịu nổi sự cứng đầu của ông. Một ngày, Chu Lệ sai người triệu Hiếu Nhụ đến cung, bắt ông viết chiếu lên ngôi cho mình.

Trong điện Thái Hòa, Chu Lệ ngồi trên ngai vàng, giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Viết đi. Chỉ cần ngươi viết, ta sẽ giữ mạng ngươi và cả gia tộc.

Hiếu Nhụ không trả lời, chỉ quỳ thẳng người, mặt hướng về phía trời cao, rồi hét lớn:
– Giết ta đi, nhưng dẫu chết mười đời, ta vẫn không khuất phục!

Chu Lệ giận dữ đến run người. Ông ra lệnh phanh thây Hiếu Nhụ ngay giữa chợ. Thi thể của vị trung thần bị vứt ra đường, như một lời cảnh cáo cho những ai còn ý định chống lại ông.

Báo ứng thảm khốc

Những ngày sau cái chết của Phương Hiếu Nhụ, bầu không khí kinh thành nặng nề như một đám mây đen phủ kín bầu trời. Nhưng sự thù hận của Chu Lệ không dừng lại ở đó. Ông ra lệnh tru di thập tộc nhà họ Phương – điều mà trước đây chưa một vị vua nào dám làm.

Mệnh lệnh được thi hành ngay trong đêm. Người ta kéo từng nhóm thân quyến, bạn bè, đệ tử của Hiếu Nhụ ra pháp trường. Tiếng gào khóc vang vọng khắp thành. Khi lệnh tru di kết thúc, số người bị xử tử lên tới 873 – trùng khớp một cách kỳ lạ với số rắn đỏ đã chết trong ngọn lửa năm xưa.

Những người chứng kiến không khỏi rùng mình trước sự tàn nhẫn của số phận. Có người thì thầm với nhau rằng, đó chính là quả báo. “Nhân quả không sai một ly, dù là ở đời này hay kiếp khác,” một ông lão nói khi nhìn ra phía chân trời, nơi ánh bình minh đang cố xua đi bóng tối.

Thế nhưng, dù bị tiêu diệt, danh tiếng và lòng trung nghĩa của Phương Hiếu Nhụ vẫn sống mãi. Người ta kể lại câu chuyện về ông như một bài học cho con cháu: rằng số phận con người không chỉ do phong thủy hay trời đất định đoạt, mà còn do chính nhân quả mà mình đã tạo nên.

Ngôi mộ của Hiếu Nhụ giờ đây nằm lặng lẽ trên một cánh đồng hoang. Những đêm trăng sáng, người dân quanh vùng kể rằng họ nghe thấy tiếng thở não nề, văng vẳng từ lòng đất, như tiếng vọng của một linh hồn chưa được yên nghỉ.

(Truyện ngắn dựa trên sự kiện lịch sử có thật của Trung Quốc thời Minh)

 

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận