Đêm xuống, Mây vùi mình trên giường, cúi gầm đầu úp vào gối, hai bàn tay vòng ra sau ôm lấy cổ, cô thu chân lại khép lên sát bụng. Trông Mây như một con rùa đang ẩn mình trốn trong chiếc mai. Cô nghĩ quẩn:
“Tại sao con người mình lại như thế? Thà chết còn hơn, mình không muốn sống nữa.”
Trở về nhà sau giờ tan sở, một ngày làm việc mệt mỏi áp lực cuối cùng đã kết thúc. Ở đây trên chiếc giường này, chỉ còn lại Mây với màn đêm tĩnh mịch. Vậy mà trong lòng cô vẫn ngập ngụa những lo lắng, căng thẳng, bất an. Chúng đua nhau khủng bố tinh thần cô, một phần vì áp lực công việc, một phần vì những lý do vẩn vơ không rõ ràng.
Tên đầy đủ của cô là Lê Thị Mây, sinh năm 1991, sống ở phường Tân Quang, thành phố Tuyên Quang. Khi còn nhỏ, Mây khá nhút nhát. Lớn hơn chút nữa cô thường rụt rè trong giao tiếp, luôn cảm thấy hồi hộp trước đám đông.
Đến khi đi làm, va vấp nhiều hơn, Mây cũng không thay đổi được mấy, ngược lại ngày càng trở nên tự ti, khép mình, không muốn tiếp xúc với ai. Chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc tiêu cực như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài. Bất cứ một việc nhỏ nào xảy ra không như ý muốn đều khiến Mây căng thẳng, thậm chí sợ hãi. Chẳng những thế, đầu óc cô kém nhanh nhạy. Trong công việc, Mây thường mất nhiều thời gian mới hiểu ra được những vấn đề rất đơn giản và giải quyết nó.
Chính áp lực công việc khiến sự bất an sợ hãi trong con người Mây lên tới đỉnh điểm. Đã nhiều lúc cô chỉ muốn chết. Chết quách đi để chấm dứt sự khủng hoảng tâm lý không rõ căn nguyên này. Đối với Mây, cuộc đời cô bị bao trùm bởi một màn đêm tăm tối không có lối ra. Cô bất lực với chính bản thân mình.
Mẹ Mây nhìn bộ dạng con gái, không khỏi sốt ruột, bà khẽ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nói:
– Hay con thử tu học theo Phật Pháp, có khi lại giúp tinh thần an ổn hơn.
Chị gái Mây thấy vậy, quay sang đồng tình:
– Phải đấy, em cứ thử xem sao.
Mây đáp lời:
– Con không tin đâu. Phật Pháp làm sao có thể giúp được con.
Thấy Mây nói vậy, mẹ và chị gái cũng đành chịu, không khuyên bảo được. Tiện thể, mẹ hỏi cô:
– Dạo này bàn chân con còn lạnh nhiều không?
– Đông hay hè thì nó vẫn cứ lạnh như vậy đó mẹ ạ, chẳng thuyên giảm chút nào. Con toàn phải đi tất cho khỏi lạnh – Mây trả lời.
Thế rồi, cô tình cờ quen một chị Phật tử, vốn là bạn của chị gái, thường ngày rất tinh tấn tu học. Khi biết tình trạng của Mây như vậy, cũng có lời khuyên cô nên đọc kinh Địa Tạng.
Tưởng rằng Mây sẽ từ chối. Ấy vậy mà lần này cô tin tưởng chị Phật tử ấy, về nhà tìm đọc ngay. Sau đó còn tự tìm hiểu thêm về những câu chuyện nhân quả trên các trang mạng, và rất nhiều bài viết về Phật Pháp trên trang thuvienquangtu.com. Đọc nhiều, Mây nhận ra vấn đề, biết rằng chết không phải là hết, rằng nhiều đời nhiều kiếp mình đã tạo bao nghiệp ác không đếm xuể, gây thù chuốc oán với rất nhiều chúng sinh, nên chiêu cảm quả báo đau khổ trong hiện tại.
Giờ cần phải dừng tay tạo nghiệp và làm công đức hồi hướng cho các chư vị oan gia trái chủ để gỡ bỏ oán kết, mới mong mọi thứ có thể tốt đẹp lên. Kể từ đó, Mây chính thức bước chân vào tu tập. Cô đọc kinh Địa Tạng, niệm Phật, phóng sinh và ngày nào cũng hồi hướng công đức làm được cho các chư vị oan gia trái chủ.
Cứ như thế miệt mài suốt 6 tháng trời, thì có một giấc mơ kì lạ xảy ra. Trong giấc mơ, Mây thấy trên hai chân của mình có rất nhiều con tôm và ốc đeo bám. Cô liền lấy tay bóc chúng ra khỏi chân, từng con từng con một. Đến khi tỉnh dậy, Mây chợt nhận ra chân mình không còn bị lạnh đến nỗi phải đi tất như ngày xưa nữa. Lúc này cô mới biết vong linh của những con tôm, con ốc này là oan gia trái chủ đến đòi nợ cô, suốt bao năm qua làm chân cô bị lạnh. Nhờ hồi hướng công đức bấy lâu, nay mới có thể hóa giải. Bệnh tình nhờ vậy mà tan biến.
Trong suốt 6 tháng đó, tâm lý Mây đã dần ổn định, mạnh mẽ hơn trước, không còn lo sợ linh tinh, chủ động giao tiếp được với mọi người. Trước đám đông cô không còn tự ti, mà thoải mái hơn. Trí óc cũng nhanh nhẹn hơn, trước kia mất cả ngày mới hiểu ra được vấn đề, thì nay chỉ 5-10 phút cô đã hiểu và giải quyết công việc nhanh chóng.
Mây thốt lên với mẹ:
– Thật nhiệm màu mẹ ạ.
Rồi ánh mắt cô dịu xuống, trầm ngâm nói:
– Con đã sai rồi. Trước kia con chẳng tin Phật Pháp. Thế mà nay chính Phật Pháp đã cứu con thoát khỏi những năm tháng khủng hoảng.
– Thật ra cũng nhờ sự cố gắng và quyết tâm tu tập của con. Nếu con không quyết định học và thực hành theo Phật Pháp, thì Phật Pháp có nhiệm màu thật, cũng chẳng thể nào giúp con được. Con đường thì có sẵn, chỉ là con có chịu bước đi không thôi. – Mẹ cô ôn tồn đáp.
– Đúng là có thực hành thì mới tin được mẹ ạ. Vậy mà trước kia con chẳng chịu nghe lời mẹ và chị.
Từ đó trở đi, niềm tin Phật Pháp trong cô được ươm mầm nảy nở. Dù bệnh đã khỏi, tâm lý đã ổn định như người bình thường, Mây vẫn tiếp tục tu học để đạt được nhiều lợi ích lớn lao hơn nữa mà Phật Pháp có thể mang lại cho những ai quyết tâm thực hành. Vậy là mỗi khi đêm về, một ngày kết thúc, Mây đã có thể ngủ một giấc thoải mái, bình yên, không còn sợ hãi hay lo lắng những điều vụn vặt của đời thường, để dành sức nương theo ánh sáng Phật Pháp đưa đường dẫn lối cho Mây sống đúng đắn và ý nghĩa hơn, cho kiếp này và cả những kiếp sau.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Lê Thị Mây)