LẤY PHẢI CHỒNG VŨ PHU NÊN LÀM NHƯ THẾ NÀO ?

0
656

(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Hà Vy)

Bốp! Bốp!


– Im mồm. Thích cãi à. Này thì cãi này.


Vừa nói anh ta vừa dùng tay đánh những đòn như trời giáng vào thẳng đầu của vợ anh – Hà Vy. Từng cái, từng cái một, anh ta đánh cái nào, Hà Vy thấm thía cái đó. Nó thấu tận vào trong óc, làm não cô như muốn long sòng sọc. Ánh mắt chồng cô lúc đó, không phải là nhìn nữa, mà nó như tia lửa điện chiếu thẳng muốn thiêu đốt cả người vợ. May sao anh ta chưa vơ thứ gì đó xung quanh để nện vào đầu Vy, chứ không thì chắc giờ mọi chuyện đã khác.


Là một cô gái chân yếu tay mềm, Vy chỉ biết khóc chứ không chống đỡ được gì. Đứa con trai mới tám tháng, thấy bố đánh mẹ huỳnh huỵch thì cũng khóc thét lên. Chị hàng xóm sát bên thấy huyên náo, liền chạy sang, thấy tình hình thế, chị liền nhảy vào can ngăn. Thế nhưng vô ích, không thể cản được cái gã đàn ông trong cơn hăng máu này. Nhân lúc chồng quay đi, Vy lao ngay ra ngoài trời đang mưa, chạy một mạch ra phòng ông bà chủ nhà trọ ở phía đầu dãy cầu cứu. Hoảng loạn và đau đớn, Vy để mặc những hạt mưa đổ xuống ướt hết cả thân hình gầy gò. May quá cửa phòng ông bà chủ nhà vẫn hé.
– Ông ơi cứu cháu với, chồng cháu đánh cháu, đau quá, đau quá ông ơi. Ông cứu cháu.
Tay Vy vừa ôm đầu, mặt cúi xuống vì đau không ngẩng lên được, vừa nói Vy vừa thút thít, vừa xuýt xoa vết thương. Ông chủ nhà nhìn bộ dạng thảm hại của cô, lập tức khẩn trương hỏi sự tình. Rồi ông cùng Vy bước đến trước cửa phòng trọ, nhìn thấy anh chồng, ông không quát tháo gì cả, chỉ nghiêm mặt mà ôn tồn nói:
– Có gì hai vợ chồng từ từ bảo nhau, sao mà phải đụng chân đụng tay như thế này. Nếu không còn tình thì cũng còn cái nghĩa chứ. Chúng mày hay thật đấy.
Chồng Vy nghe vậy, chẳng nói gì, mặt vẫn hầm hầm, đôi mắt vẫn ngùn ngụt cơn bực, xong đã có vẻ được kiểm soát hơn lúc nãy. Anh bỏ lên gác xép nằm. May là anh ta cũng còn biết nể ông chủ nhà trọ. Vy cảm ơn ông ấy, rồi trở vào phòng, khuôn mặt vẫn nơm nớp lo sợ, tay vẫn trong tư thế che đầu, phi thẳng vào giường nơi thằng bé con đang nằm chơ chọi một góc. Vy kéo vội đứa con vào lòng, nước mắt vẫn chảy dài, một tay ôm con, một tay ôm đầu, hai chân co rút lên, cứ thế Vy nằm im tư thế phòng thủ như vậy.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn ồn ào quá, nhưng vì đau và mệt, hai mẹ con Vy cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Trời dần về đêm, mưa cũng ngớt, căn phòng trọ nhỏ nhắn của nhà Vy cũng đã trở về cái quỹ đạo trật tự cần phải có, cả xóm trọ lại yên ắng chìm vào giấc ngủ.
Đó, lấy chồng nó khổ thế đó. Cãi nhau qua lại có mấy câu mà chồng đã nhào vào đánh tới đánh tấp, đến mức Vy phải xin nghỉ làm để nằm nhà dưỡng thương. Và vấn đề chính, là anh ta đã làm Vy quá tổn thương trong lòng. Cô không còn muốn sống với con người vũ phu, tàn nhẫn này thêm chút nào nữa. Ngay sáng hôm sau khi bình minh vừa rạng, Vy bồng bế con trở về nhà mẹ đẻ. Trong lòng cô mang một vết thương lòng đau đớn, và ngập đầy những ý nghĩ oán trách. Vy quyết định sẽ ly hôn.
Ấy thế nhưng vài hôm qua đi, khi đã bình tĩnh hơn thì cô lại lưỡng lự. Nhược điểm của phụ nữ là vậy, ngoài mặt thì dứt khoát, nhưng bên trong vẫn yếu đuối. Thực tình trong lòng Vy vẫn hy vọng anh ta sẽ tới xin lỗi để hàn gắn cuộc hôn nhân đang trên bờ vực thẳm, bởi vì tình nghĩa bấy lâu, và bởi vì Vy không muốn con trai của mình thiếu một tổ ấm trọn vẹn. Người đời hay ví phụ nữ như một giống loài kì lạ, nói một là hai, nói hai là một, nói có là không, nói không là có. Kể ra trong nhiều tình huống đúng là không thể chối cãi cái thực tế này.
Chồng Vy có lẽ cũng không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này, nóng lên thì hùng hổ vậy thôi, nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định đó. Ấy nhưng mà với cái sĩ diện của thằng đàn ông, anh ta cũng chẳng chịu hạ mình tới xin lỗi hay gọi vợ về. Anh ta cứ mặc kệ thế đấy.
Và thế là cuộc hôn nhân của Vy đi đến hồi bế tắc, dứt không được, hàn gắn cũng chẳng xong. Mỗi ngày trôi qua, Vy đều thống khổ tâm can, chẳng biết làm gì để mở cái nút thắt.
Công việc ở công ty Vy đã xin tạm nghỉ, dành thời gian ở nhà chữa trị vết thương do chồng đánh và chăm sóc con trai, thi thoảng lại ngồi tỉ tê tâm sự với mẹ hay lên mạng đọc tin cho khuây khỏa. Từ ngày Vy lấy chồng, bố mẹ cô vẫn chừa lại căn phòng của con gái chưa sử dụng tới, để thỉnh thoảng Vy về nhà chơi còn có chỗ ngủ nghỉ cho thoải mái, chứ ông bà cũng không nghĩ con gái lại về trong hoàn cảnh này.
Căn phòng nhỏ chứa đầy ánh sáng chan hòa, từ khung cửa sổ có thể nhìn thấy con đường rợp bóng cây. Đó là căn phòng Vy dành trọn tuổi thơ tươi đẹp và mộng mơ ở đó. Giờ đây ngồi ngay tại căn phòng của chính mình, Vy phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man, nhớ lại ngày trước, khi cô còn ở cái tuổi cập kê, vẫn hay ngồi bên khung cửa này, lắng nghe những bản ballad nhẹ nhàng du dương và mộng mơ về một chàng hoàng tử sẽ đến rước mình đi.
Và rồi Vy giật mình trở về thực tại của một người phụ nữ ngoài ba mươi, với vết thương bầm tím trên trán. Giờ thì cô đã có cuộc hôn nhân với một chàng hoàng tử, xong là một chàng hoàng tử có đôi bàn tay vũ phu. Hài hước thật.
Tạm gác lại những ưu tư khổ não, Vy với lấy cái điện thoại, mở facebook, lang thang trên news feed cho đỡ buồn, ngón tay lướt qua những bài đăng hàng ngày, rồi đột nhiên dừng lại ở một bức ảnh của Đức Phật. Trong lòng Vy dấy lên niềm tôn kính với Ngài.
Vy đọc kỹ hơn, tò mò ấn vào nút “read more”, à thì hóa ra đây là một câu chuyện thật kể về cặp vợ chồng nọ với những mâu thuẫn trong hôn nhân được đăng trên trang facebook “Quang Tử”. Ồ, mà sao càng đọc Vy càng thấy hoàn cảnh xảy ra trong câu chuyện lại giống nhà mình quá. Vy bắt đầu chăm chú đọc, ngấu nghiến đọc, trông ngóng kết cục của họ rồi sẽ ra sao, như thể đang trông ngóng cái kết của chính mình.
Vi diệu thật. Người vợ trong câu chuyện ấy, cũng bị chồng đánh, sau nhờ đã tụng kinh Phật hồi hướng công đức cho chồng, mà nay hai vợ chồng đã quay về với nhau êm đẹp. Ở phần cuối tác giả còn hướng dẫn chi tiết cách tạo công đức như thế nào, hồi hướng ra sao cho hiệu quả để hóa giải những mối duyên nợ chẳng lành.
Vốn lớn lên trong gia đình có tín tâm với Phật Pháp, từ nhỏ, Vy hay được mẹ cho đi chùa, ăn chay, niệm Phật. Vì theo mẹ, nên Vy cũng làm những việc đó mà chẳng hiểu chi hết, cũng chưa từng nghiên cứu hay học hỏi giáo lý Phật dạy. Nhưng nhờ duyên lành mà mẹ đã gieo cho Vy, nên đọc được bài viết này, Vy liền tin nghe và quyết tâm thực hành ngay. Một tia hy vọng nhỏ nhoi trong Vy đang sáng dần lên.
Cô gái nhận ra rằng tất cả mọi sự việc xảy ra đều có nguyên nhân của nó, không có gì là vô cớ, mà cũng chẳng có gì là bất công ở đây. Sự vũ phu của chồng Vy cũng vậy, cũng đều có nguyên do, là do cô đã mang nợ anh từ kiếp xưa, cụ thể như thế nào cô không biết. Cô chỉ cần biết rằng, giờ cô phải trả hết món nơ ấy thì tình hình mới khác đi được, xong không phải trả nợ bằng cách chịu đựng hành hạ, như thế thì lâu lắm. Mà cần tạo nhiều công đức hồi hướng cho chủ nợ, thì nợ mới tiêu trừ.
Kể từ hôm ấy, Vy bắt đầu nghiên cứu Phật Pháp, bắt đầu làm rất nhiều công đức như Đức Phật đã chỉ dạy để hồi hướng cho chồng và gia đình nhà chồng.
Dần dần, Vy có cái nhìn tích cực hơn nhiều, bởi vì cô không còn đổ lỗi cho người khác, không còn than trời trách đất, cô đã biết nhận trách nhiệm về mình và nghiêm túc muốn thay đổi, sửa chữa bản thân. Cuộc đời Vy từ đó như được lật sang trang mới.
Ngày ngày cô đều tụng bộ Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện, từng lời kinh cứ thế thấm nhuần trong tâm thức của cô từng chút từng chút một. Vy thực hành phóng sinh, thả những chú cá, cua, ốc, dế, chim muông, … được trở về tự do. Mỗi lần nhìn từng đàn cá ào ra khỏi chậu trở về với dòng nước dịu êm hiền hòa, trong lòng cô lại dấy lên một niềm vui lạ kỳ, cô cảm nhận được sự vỡ òa sung sướng của những con vật vừa mới đây thôi tưởng sắp tan xương nát thịt, nay hạnh phúc biết bao khi được thoát chết trở về với thiên nhiên.
Rồi Vy tận lực ấn tống kinh sách, và cúng dường lên Tam Bảo với hết lòng thành kính. Tất cả những phước lành đó, công đức đó, Vy đều hồi hướng cho chồng và gia đình chồng.
Chồng Vy từ ngày đó vẫn cứ lặng lẽ sống một mình trong căn phòng trọ. Căn phòng nho nhỏ vậy thôi mà sao giờ thấy cũng trống trải, thiêu thiếu điều gì đó. Phải chăng là thiếu tiếng cằn nhằn của vợ, hay tiếng khóc oe oe của con trai. Bình thường đau đầu là thế, mà sao giờ đây lại mong được nghe mỗi ngày. Anh biết sau trận đánh nảy lửa đó, có nằm mơ cũng chẳng bao giờ vợ anh quay trở lại căn phòng trọ này nữa. Gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều. Bình thường thì chẳng mấy khi anh chịu nhận mình sai, nhưng lần này thì khác, suy nghĩ suốt mấy đêm, anh đã chịu thừa nhận rằng thực sự mình đã sai. Anh hối hận, nhưng lại không có được dũng khí mà đi xin lỗi vợ. Anh cứ như vậy, vật vờ, bơ vơ một mình.
Chiều hôm đó, anh đang ngồi ăn bữa cơm tẻ nhạt do tự anh nấu, thì cánh cửa tự nhiên hé mở, làn gió bất chợt lùa vào mát rượi cả mặt. “Chắc cái then cài cửa lại bị lỏng nên tự bung ra đây mà.” – anh tự lẩm bẩm một mình. Anh quay đầu lại, bất chợt nhìn thấy Vy bế con đi vào nhà. Anh có nhìn nhầm không nhỉ? Ngẩn ra mấy giây, đúng vợ anh rồi. Mừng quá, nhưng anh thì lại cứ ngây ra đó, chẳng biết mở lời như thế nào, anh vốn chẳng phải kiểu người biết ăn nói. Thế nên, cứ lúng túng mãi, Vy thấy anh vậy nên cô lên tiếng trước:

– Anh à, em về rồi đây- Vy đưa mắt nhìn anh, rồi lại nhìn sang mâm cơm – Sao cơm canh đạm bạc thế này, sao đủ chất được chứ ?
Tuy chẳng có xuất hiện từ ” tha thứ” nào, nhưng chồng Vy cũng ngầm hiểu mình đã được vợ tha thứ. Anh lập cập đứng dậy, loay hoay sắp lại đồ đạc cho hai mẹ con. Mừng lắm, nhưng ngoài mặt thì lại cứ cố chưng ra cái vẻ lạnh lùng, không cảm xúc.
Ổn định được vài hôm, Vy xin chồng lập bàn thờ Phật trong nhà để cô có thể lễ bái Tam Bảo mỗi ngày. Anh đồng ý luôn, lại còn giúp Vy khoan tường đóng ban, đóng kệ khá hăng hái. Thật lạ, Vy thấy dạo gần đây mọi chuyện có vẻ dễ dàng, thuận lợi hơn rất nhiều.
Cô thỉnh tượng Phật về an trí lên ban, rồi ngày ngày cô vẫn tụng kinh Địa Tạng, chú Đại Bi và Bạch Y Thần Chú tiếp tục hồi hướng cho chồng và nhà chồng. Và cũng từ đó, cô thấy chồng mình thay đổi từng ngày. Trước cộc cằn, thô lỗ là vậy, mà sau chỉ vài tuần, thái độ đối xử của anh với cô khác hẳn, nhẹ nhàng và biết quan tâm hơn rất nhiều. Vậy nên không khí gia đình đã vui vẻ, thoải mái và ấm cúng hẳn lên.
Mỗi tội là căn phòng trọ nhà Vy đang ở chật hẹp quá, nên cuộc sống có phần bất tiện, nếu không muốn nói là rất khổ sở. Ba người ăn ngủ, sinh hoạt, nấu nướng, làm việc … tất tần tật chỉ quanh quẩn trong một căn phòng hơn hai mươi mét vuông. Để lập ban thờ Phật, Vy cũng phải thiết kế ban thờ có một mảnh vải rèm che, tránh bất kính khi gia đình sinh hoạt hàng ngày. Thế nên, Vy chuyển sang đem công đức tụng kinh, hồi hướng cầu có một căn nhà của riêng mình để có thể bài trí một gian thờ Phật trang nghiêm hơn. Mơ ước vậy thôi chứ thực tế hai vợ chồng chỉ dành dụm được có mười mấy triệu, nhà cửa là một cái gì đó rất xa vời.
Không ngờ. chỉ trong vài tháng Vy đã được toại nguyện. Vy được bố mẹ cho một khoản tiền để mua đất, cộng với vay mượn thêm bên ngoài để đủ chi phí xây nhà. Ban đầu tìm đất cũng khó, toàn những chỗ đắt đỏ, không kham nổi. Nhưng sau đó, run rủi thế nào, lại có một mảnh đất ngay gần công ty của chồng, ở đường Lê Văn Hưu – ven thành phố Pleiku được bán với giá khá mềm. Khấp khởi mừng thầm, Vy tiến hành thủ tục mua bán một cách nhanh chóng.
Điều gì đang xảy ra thế không biết, mọi việc cứ như là trong một giấc mơ. Chỉ sau có bốn tháng Vy tu tập tinh tấn bằng tấm lòng thành kính hết mực, những điều tưởng chừng như không thể có, nay Vy lại có hết, có chồng hiền hòa, yêu thương vợ con, có một nơi của riêng mình để chui ra chui vào đúng nghĩa, lại có một không gian riêng trên tầng cao nhất để làm gian thờ trang nghiêm thanh tịnh.
Đó, mới ngày nào còn ưu sầu khổ não, mà nương nhờ Phật Pháp nay mọi thứ đã được toại nguyện. Nhưng điều đó không tự nhiên mà đến, cũng không phải đơn giản cầu xin Phật ban cho mà được, mà là nhờ sự chuyên cần tinh tấn, bỏ thời gian, sức lực, tài vật … để tu tập, sửa đổi, làm phước. Ấy là nhân, có gieo nhân rồi thì mới có quả để hái. Còn nếu lười biếng giãi đãi, cho rằng chỉ cần xin Phật là Phật ban cho hết, hay bỏ tiền ra nhờ thầy cúng kiếng cho là muốn gì được đó, đơn giản thế chắc ai cũng đã thành tỉ phú hết cả rồi.
Thực tế đâu có vậy, thế giới này vận hành theo cơ chế quy luật của Nhân Quả, làm rồi hưởng kết quả của những việc mình đã làm, chứ thế giới này không vận hành theo cơ chế xin – cho. Hiểu cho đúng thì phải nghĩ rằng: bản thân mình cần nỗ lực là chính, là chủ đạo, rồi từ đó chư Phật – Bồ Tát mới gia hộ thêm vào cho mau toại nguyện.
Vy giờ đây tuy bận rộn việc xây cất căn nhà và trông con trai nhỏ, nhưng trong lòng thì luôn phơi phới và thầm cảm ân Phật Pháp đã thay đổi cuộc đời cô. Trong quá trình xây nhà, Vy phát tâm ăn chay trong thời gian ba tháng. Mỗi bữa cơm chỉ có đồ chay lạt, nhẹ nhàng, thanh tịnh, không còn mang sự oán hờn và máu thịt tanh hôi của chúng sinh. Tưởng vài tháng rồi thôi, ai ngờ sau ba tháng đó, mỗi lần gắp miếng cá miếng thịt đưa vào miệng Vy lại thấy ghê, cảm thấy hôi tanh không thể nào nuốt được. À thì hóa ra sau ba tháng ăn chay quen miệng, vị giác của Vy cũng thay đổi. Nhờ đó mà Vy quyết định trường chay luôn, không quay lại ăn mặn nữa.
Đối với những người đang ăn mặn, việc ăn chay là điều gì đó rất khó khăn, thậm chí dường như ta sẽ cảm thấy không thể nào ăn chay được. Thực tế không phải như vậy. Chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi thói quen, bởi vì ăn được hay không chỉ do thói quen của chúng ta. Khoa học có nghiên cứu, phân tích và tìm ra rằng con người cần ba mươi ngày để thay đổi một thói quen, vậy nên chúng ta cần dùng ý chí để cố gắng trong thời gian đầu, ít nhất là ba mươi ngày. Trải qua thời gian đó rồi, việc ăn chay sẽ dễ dàng hơn, thậm chí lúc đó thói quen của chúng ta đã thay đổi, những món mặn sẽ không còn hấp dẫn nữa.
Thấm thoắt cũng đã năm năm trôi qua, nay đã là năm 2022, những hàng cây nhỏ Vy trồng từ hồi xây xong nhà nay đã cao hơn nhiều lắm, ngôi nhà tuy không quá lớn, nhưng nó ngập tràn ánh nắng chan hòa buổi sớm và những làn gió nhẹ thổi vi vu mỗi khi chiều về. Ngôi nhà nhỏ riêng của vợ chồng Vy nay đã đầy ắp tiếng cười, có cả sự ra đời của một thành viên nữa. Bé trai thứ hai của Vy nay được mười tháng và ăn chay từ trong bụng mẹ, con khỏe mạnh hoạt bát như những em bé bình thường, da trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh vô cùng đáng yêu.
Sau một thời gian nghiên cứu Phật Pháp kĩ càng, Vy cũng đã chọn được cho mình một con đường để đi, đó là con đường vãng sinh Tịnh Độ. Một người khi chưa biết Phật Pháp, chưa hiểu về luân hồi sinh tử, thường sẽ mơ màng, mông lung không hiểu mình là ai, đến từ đâu và rồi sẽ đi về đâu, cuộc đời họ hoặc bị xoay vần, cắn xé trong cối xay cơm áo gạo tiền gia đình quyến thuộc, hoặc là lênh đênh vô định không biết mục đích sống của bản thân là gì.
Còn với Vy, cô gái ấy đã biết mình sống để làm gì, mình cần đi đâu và hành trang cần chuẩn bị những gì. Thế nên tâm cô không còn bị mông lung, lo sợ về một tương lai bất định. Mọi sự đến rồi đi nhẹ nhàng hơn, Vy tu tập tinh tấn, chăm làm việc phước thiện, yêu thương mọi người hơn. Phật Pháp nhiệm màu, với trí phàm phu không thể nào thấy hết được. Phật Pháp giúp chúng ta bớt đau khổ, tìm được niềm vui, rốt ráo còn đưa chúng sinh tới bến bờ giải thoát an vui tịch tịnh.


Vận bộ áo màu xanh lam bằng vải thô đơn giản mà thanh lịch, Vy chắp hai tay trước ngực, mắt nhìn lên tượng Đức Phật, lòng dâng trào một niềm cảm ân sâu sắc không thể diễn tả bằng lời. Vy lặng lẽ cung kính lạy một lạy, năm vóc sát đất, nguyện đời đời được sống trong ánh sáng của Phật Pháp chiếu soi.

(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Hà Vy)

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận