Thời đại ngày nay, không khó để bắt gặp những cô gái trẻ ăn mặc hở hang thiếu vải, khoe khoang đường cong cơ thể trên đường phố, những hình ảnh mát mẻ kích dục lan tràn khắp các trang mạng xã hội. Rồi nam nữ quan hệ bừa bãi, lấy tình dục để làm món hàng trao đổi, dọn đường cho sự nghiệp tiền tài. Họ cho rằng đó là điều bình thường trong xã hội hiện đại, thể hiện sự phóng khoáng trong suy nghĩ của thế hệ mới.
Liệu rằng lối sống ấy có đem lại điều gì tốt đẹp cho họ ? Câu chuyện về cô gái trẻ Nguyễn Thị Ngọc Nhi sẽ cho chúng ta một góc nhìn chân thật từ người trong cuộc.
Nhi sinh năm 1992. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với bà ngoại trong một căn nhà nhỏ bé cũ kĩ ở tỉnh An Giang. Vì chỉ có mình bà là lao động chính, nên kinh tế gia đình rất khó khăn. Thiếu vắng sự dạy dỗ của cha mẹ, lại phải chịu cảnh khổ cực ngay từ khi còn quá nhỏ, khiến một cô bé lớp 9 như Nhi nhìn đời bằng con mắt có phần lệch lạc và u ám.
Ngồi trong gian nhà nhỏ với ánh đèn leo lắt, bà ngoại vòng đôi tay gầy guộc nhăn nheo ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Nhi, kéo nhẹ cháu tựa vào lòng thủ thỉ:
– Nhi cố gắng học giỏi, sau này đi làm kiếm tiền để tự chăm lo cho bản thân. Sức khỏe bà không còn như trước nữa, chả biết còn ở cạnh cháu được bao lâu.
Nhi tròn xoe mắt, chả hiểu sao hôm nay bà lại nói mấy lời này, nhưng Nhi chỉ là cô bé lớp 9, chẳng suy nghĩ được gì sâu xa, không nhận ra bà ngoại đã già, cũng sẽ tới lúc gần đất xa trời. Cô chỉ nghĩ chắc bà kiếm được ít tiền nên bảo cháu cố gắng kiếm tiền để phụ giúp bà. Thế là Nhi ngửa mặt lên, rướn đôi mày, đáp lại bà bằng cái giọng rất tự tin:
– Nghèo quá như thế này chán quá bà ạ. Bà lao động chân tay vất vả lại kiếm được ít tiền. Bà yên tâm. Cháu xinh đẹp thế này, lo gì không có công việc tốt, kiếm được nhiều tiền.
Bà Ngoại Nhi ngạc nhiên, khẽ nới lỏng vòng tay, nhìn vào đôi mắt của Nhi, rồi lại siết chặt một chút, ôm cô bé vào lòng nói:
– Sao cháu lại nghĩ như thế? Xinh đẹp là tốt, nhưng không phải yếu tố quan trọng nhất. Cháu cứ tập trung học tập cho giỏi, chịu khó học hỏi những điều hay trong cuộc sống. Sau này có tài năng thì làm gì cũng dễ dàng hơn.
Nhi nghe những lời bà nói như gió thoảng qua tai, bởi vì còn đang mải mê kiêu hãnh khi nghĩ về sự xinh đẹp của mình, và cũng bởi đầu óc của một đứa trẻ lớp 9 thực ra cũng chưa suy nghĩ được điều gì hơn. Nó chỉ biết bà vừa nói thế. Đơn giản vậy thôi.
Nhi vốn rất ham chơi, chuyện học hành với cô chỉ là thứ gì đó làm cho có. Cả làng cả xóm đều đi học, ừ thì mình cũng đi học. Chứ trong đầu cô chỉ quanh quẩn có đám bạn lêu lổng, cái nghèo và sự sung sướng âm thầm về vẻ đẹp ngoại hình của bản thân. Tuổi mới lớn mà, chúng đã biết về cơ thể và biết làm điệu. Riêng phần Nhi, tâm sinh lý của cô phát triển có phần lệch lạc hơn đám bạn cùng tuổi, Nhi thường có cảm giác đặc biệt muốn gần gũi với những đứa con trai xung quanh mình.
Ám ảnh vì cảnh nghèo khó, Nhi không thể chấp nhận mình cứ mãi nghèo đói rách nát như thế này. Cô bé cho rằng cần phải thay đổi điều gì đó, cần phải có nhiều tiền hơn. Nhi loay hoay, rồi chợt nghĩ:
“Hay là mình nghỉ học, đi làm kiếm tiền”.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Nhi và cũng chính từ suy nghĩ đó, cuộc đời Nhi đột ngột chuyển sang một trang mới. Nhi tự ý bỏ học, trốn bà ngoại một mình lên Sài Gòn kiếm việc, mang theo hy vọng đổi đời.
Và thế là, Nhi chính thức “bước vào đời”.
Học vấn thì không có, kiến thức xã hội lại ít ỏi, Nhi hăm hở cho rằng chính sự xinh đẹp này là vốn tự thân sẽ giúp cô “lập nghiệp” trên thành phố. Nhi bắt đầu rong ruổi khắp các con đường tấp nập bon chen tại mảnh đất Sài Gòn, cuối cùng chọn cho mình một quán cà phê ở quận Gò Vấp để “khởi nghiệp” nghề tiếp viên. Quán cà phê chỉ là cái tên gọi cho sang, thực tế nó chính là một cái động điếm, buôn bán mại dâm.
Má mì vừa nhìn thấy Nhi, đưa mắt dạo quanh một vòng từ trên xuống dưới, bằng kinh nghiệm dạn dầy bao năm trong nghề, chỉ đảo mắt một vòng má mì nhận ra ngay Nhi là đứa con gái tiềm năng: mặt mũi xinh xắn, ngoại hình cân đối. Đặc biệt nhất là cái nét ngây ngô chỉ có ở những đứa mới vào nghề, đây chính là cái mà má mì muốn tìm kiếm, giúp động điếm của mình thêm mới mẻ.
Má mì lên tiếng chốt nhanh:
– Ok vào việc luôn đi.
Nghe thấy vậy, Nhi mừng rỡ cảm ơn “bà chủ” đã cho cô cơ hội đổi đời. Công việc của Nhi hàng ngày là “tiếp khách” và cố gắng moi được càng nhiều tiền càng tốt từ những người đàn ông tới đây. Với sự từng trải gần như là con số 0, Nhi ngây thơ cho rằng đây là công việc tốt, chẳng phải lao động cực nhọc, dùng vốn tự thân, vừa kiếm được tiền, lại được thỏa mãn đam mê dâm dục của cô. Thật là một công đôi ba việc.
Lịch trình công việc và cuộc sống của Nhi cứ thế lặp đi lặp lại mỗi ngày: ban sáng cô mò mẫm lên mạng xem phim đồi trụy, vừa để học hỏi “kĩ năng”, tiện thể thỏa mãn thú vui dâm dục nặng nề. Sáng Nhi thực hiện hành vi thủ dâm hai đến ba lần, vậy mà đến tối cô lại đều đều “đi khách” không biết mệt mỏi.
Cứ thế ròng rã bốn tháng trôi qua, Nhi mải mê công việc còn chẳng nhớ ở nhà đang có bà ngoại ngày đêm mong ngóng không biết đứa cháu gái của mình đã mất tăm mất tích ở đâu chẳng thấy về. Ước mơ đổi đời đã kéo Nhi đi mất hút.
Nhi đều đặn “qua tay” không biết bao nhiêu người đàn ông. Và rồi cũng chẳng thể tránh được mãi, Nhi phát hiện mình có bầu với một ông chú 34 tuổi. Suốt thời gian qua, vị khách này thường xuyên đến quán chỉ tìm Nhi mà không tìm ai khác. Hắn đã có vợ và hai cậu con trai. Nhi biết vậy nhưng vẫn có chút rung rinh trước sự quan tâm âu yếm của hắn đối với mình mỗi khi tới đây. Cũng dễ hiểu thôi. Bằng sự từng trải của mình, thật đơn giản để hắn chinh phục tâm hồn non nớt của một cô gái 16 tuổi.
Bốn tuần, năm tuần, rồi sáu tuần trôi qua, khi em bé trong bụng Nhi được sáu tuần tuổi, Nhi không còn thấy người đàn ông này xuất hiện nữa. Kể từ đó, ngày ngày cô đều mong ngóng nhưng kết quả là ông ta đã mất hút thật rồi. Địa chỉ nhà thì đương nhiên cô không biết, nhưng đến cả số điện thoại hắn cũng chưa bao giờ cho cô. Nhi bắt đầu nhận ra mình ngu thật.
Nhi hoang mang, không biết nên làm gì. Cô không dám kể cho má mì biết về cái thai trong bụng. Nhưng lâu ngày thì cũng không giấu được. Bà ta phát hiện ra chửi cô xối xả:
– Sao mày ngu thế ? Sơ hở thế nào mà lại để dính bầu ? Mày có biết cái nghề này kị nhất điều đó hay không ? Những thằng đàn ông tới đây thì có tốt đẹp gì, chúng nó đến chỉ vì thèm của lạ, chứ chúng nó có ngu đâu mà dại dột đâm đầu vào mấy đứa con gái chúng mày hả Nhi. Mày đang nằm mơ bắt con tưởng bở à ? Chúng nó sẽ vì mày mà bỏ vợ bỏ con chắc. Mày là ai trong cái xã hội này ? Tỉnh lại đi.
Nói xong má mì ép cô phá thai nhưng Nhi không chịu, thế là bà ta ra tay đánh Nhi thừa sống thiếu chết. Cứ thế bà nhằm bụng Nhi mà đánh, mà thúc, vì má mì mục đích chính là muốn phá bỏ cái thai đó đi, để Nhi có thể tiếp tục hành nghề kiếm tiền cho cái động điếm của mình.
Cuối cùng Nhi sẩy thai, máu đỏ tươi chảy ra, ướt đẫm chiếc quần đang mặc. Má mì sai người dìu Nhi vào phòng nghỉ ngơi. Cô thoi thóp nằm trên giường đến tận bốn ngày liền, tưởng mình không thể qua khỏi cơn nguy khốn. Ấy vậy mà tình trạng của cô may thay cũng tự lành.
Trong suốt mấy ngày đó, Nhi nghĩ đến lời má mì nói với cô. Ngẫm lại thì bà ấy nói không sai. Đúng là Nhi đang nằm mơ thật, cô tưởng bở thật. Cô tưởng mình rồi sẽ giàu sang, hạnh phúc nhờ công việc này, nhờ kiếm được người đàn ông vì yêu thích cơ thể cô mà đem lòng yêu cô. Thật là một tâm hồn non nớt khờ dại đáng thương.
Sáng sớm, những tia nắng yếu ớt bắt đầu len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ bé soi rọi vào chiếc giường nơi Nhi đang nằm. Cô đã đỡ đau hơn, tỉnh táo lại một chút. Nhi thầm nghĩ:
“Phải rồi. Đây không thể là cái nghề giúp mình thoát khổ được. Mình phải bỏ cái nghề này đi thôi.”
Nghĩ là một chuyện, nhưng bỏ thế nào đây. Cá đã tự bơi vào lưới, nay muốn thoát ra đâu phải muốn mà được. Nhi bị chúng lừa kí vào giấy bán thân. Đã thế ở đất Sài Gòn này, cô đâu có rành rẽ thứ gì. Cả ngày chỉ quanh quẩn trong quán, chẳng ra bên ngoài, người thân thích cũng không có. Có đi đâu qua lại cũng do mấy tên bảo kê to cao ở quán chở đi rồi lại chở về. Cơ thể thì yếu ớt do vừa bị sẩy thai. Thân mình như vậy, Nhi đành cắn răng chịu đựng.
Thấm thoắt cũng gần hai năm trôi qua ở trong cái động điếm đó. Hành nghề nhiều, thân thể Nhi ngày một tiều tụy, héo mòn, thần thái tối tăm. Khuôn mặt xinh xắn của cô trở nên vô hồn.
Hễ có điều gì không vừa ý, là chúng lại dùng đòn roi với cô.
– Kêu mệt à ? Mỗi mình mày mệt chắc ? Lo mà vào phục vụ khách đi. Không thì tao cho về chầu Diêm Vương bây giờ.
Nói xong rồi, chúng giơ một chân lên cao đá bụp một phát vào mạng sườn, chúng dùng cùi chỏ tay giáng một đòn mạnh vào vai Nhi. Những tên bảo kê to lớn khỏe mạnh như thế, làm sao cô kháng cự nổi, chỉ có chấp nhận để chúng nó đánh đến khi nào chán thì thôi.
Những trận đòn như vậy dần dà ngày một nhiều, khiến cô bị khủng hoảng nghiêm trọng về tinh thần. Những vết sẹo cũng ngày một chi chít khắp cơ thể. Chẳng những vậy, Nhi cũng chẳng dành dụm được mấy. Làm được 80 ngàn thì má mì lấy mất 70 ngàn rồi còn đâu.
Trong đầu Nhi liên tục đắn đo:
“Tại sao mình vẫn còn ở đây? Đi hay là ở ? Ở đây cũng chết. Thà đi biết đâu còn có cơ hội sống sót.”
Phải đi thôi, Nhi nhận ra chỉ còn cách đó mới còn hy vọng sống. Chúng hung hãn và ranh ma lắm, cô mà trốn không kĩ, kiểu gì chúng cũng lùng sục tìm ra. Để chúng tìm ra thì xác định chỉ có con đường chết.
Niềm hy vọng được tiếp tục sống như một con người tự do bình thường trỗi dậy trong tâm can. Nhi bất chấp mọi nguy hiểm, liều một phen. Thừa lúc mấy tên bảo kê không để ý, cô lẻn ra khỏi cửa. Vừa đảo mắt nhìn xem có ai đuổi theo không, Nhi vừa chạy, hớt hơ hớt hải mãi mới ra được đường lớn, vẫy đại một chiếc xe khách rồi cô leo tọt lên.
Nhi trốn khỏi hẳn đất Sài Gòn, sang tới địa phận tỉnh Bình Dương, chứ không còn dám mon men ở đây nữa. Nhi sợ bọn chúng tìm thấy mình, cô sợ những trận đòn nhừ tử đã ám ảnh cô suốt bao tháng ngày không thể nào quên. Đối với Nhi, hai năm qua đã chôn vùi cả tuổi thanh xuân của mình.
Cô đã trốn thoát thành công khỏi má mì. Giờ đây Nhi được trở lại với cuộc sống tự do, chủ động quyết định mọi thứ, không còn là “nô lệ” trong động mại dâm nữa. Nhi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng sẽ chọn một công việc khác tốt hơn để làm lại cuộc đời.
Một công ty may mặc tại Bình Dương đang đăng tuyển công nhân, Nhi lập tức xin vào làm và thuê trọ gần công ty để ở. Vỏn vẹn được ba tháng, vì không chịu nổi công việc vất vả, khổ cực, cô lại khăn gói ra đi nhanh gọn.
Nhi tự nhủ:
“Ngày xưa mình làm tiếp viên cho quán, chịu sự sai bảo của bà chủ. Bao nhiêu tiền kiếm được cũng bị họ thâu tóm hết, còn bị đánh đập đòn roi. Nhưng giờ mình có thể một mình chủ động mọi việc, không còn bị ai kiểm soát nữa.”
Ngựa quen đường cũ. Đối với cô, “đi làm gái” vẫn là một công việc phù hợp. Cô quyết định trở lại con đường cũ, nhưng với một cách thức mới. Nhi không dại “đầu quân” cho một quán cà phê trá hình thêm lần nào nữa, mà tự mình sắp xếp công việc, lên kế hoạch “quảng cáo” bản thân để câu khách.
Tận dụng mạng xã hội phát triển, Nhi lập một tài khoản yahoo để tiện chat chít với cánh mày râu. Cô đi rải số điện thoại của mình ở khắp các trang web đen, thậm chí cô còn khoe khoang cơ thể trực tiếp trên livestream và chat sex. Có khách nào tiếp cận thì cô chụp hình cơ thể mình gửi cho họ, nếu ưng ý thì hẹn nhau ngày giờ. Công việc thường khá dễ dàng và nhanh gọn như vậy.
Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn cao áp bật sáng lên, là lúc Nhi lên đường phục vụ khách. Nhi chọn những bộ quần áo mát mẻ giật mình. Nào quần soóc ngắn chỉ một gang tay, áo 2 dây khoét sâu tới nửa ngực, áo lót đương nhiên sẽ nằm yên trong tủ, khỏi cần mặc. Có như vậy mới kích thích cánh mày râu thèm thuồng. Rồi Nhi đứng chờ ở điểm hẹn, lên xe của khách đi tới nhà nghỉ, xong việc cô lại lên đường “làm việc” tiếp. Trung bình một đêm Nhi phục vụ tới ba, bốn người.
“Miệt mài” như vậy, rồi hạnh phúc có mỉm cười, tiền bạc có gõ cửa nhà Nhi hay không? Hôm đó, vừa “xong việc”, ra khỏi nhà nghỉ, “đối tác” nói với theo hỏi thăm cô như một lời chào, rồi phóng xe lao đi vun vút:
– Vui chứ cô em?
Vì người này đã là khách thứ 4 trong đêm nay, Nhi chẳng còn sức đâu mà trả lời. Dù sao đó cũng chỉ là câu hỏi cho có nên cô cũng chẳng thiết tha. Thế nhưng, trên quãng đường một mình trở về nhà trọ, trong lòng cô vẫn văng vẳng câu hỏi của anh ta.
Kể từ khi đắm chìm trong nhục dục thân xác mấy năm nay, thân thể Nhi giờ nhìn chẳng khác con ma đói là mấy. Da dẻ xanh rớt, tóc tai thì xác xơ, hai con mắt sâu hoắm đen kịt. Cân nặng sụt từ 50 kg xuống 36 kg. Dần dà khách cũng thưa dần vì chẳng còn khoái lạc gì với cơ thể gầy gò ốm nhách của Nhi nữa. Cái mà cô cho là “vốn tự thân” đã tan biến mất rồi.
Mỗi khi trở về nhà trọ sau khi hành nghề xong, Nhi nằm dài trên giường, khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi, ánh mắt đờ đẫn, hơi thở ngắn và nông, chẳng còn chút sinh lực. Nhi tự vấn trong lòng:
“Mình có vui không nhỉ? Dăm ba đồng tiêu nhoằng cái cũng hết. Sung sướng được tí thì sau đó mệt mỏi muốn chết. Thân thể sức khỏe thì bi đát thế này. Liệu mình có vui không? … Hình như chẳng vui chút nào.”
Thời gian thấm thoắt trôi đi, trong thời gian hành nghề, cô phá thai hơn bốn lần. Lần cuối cùng do sức khỏe quá yếu, bác sỹ không đồng ý để cô phá, vậy là Nhi đành sinh con ra sau đó bỏ luôn đứa con đỏ hỏn trong bệnh viện. Nhi vô cảm chẳng nghĩ đó là một mạng sống, là đứa con cô dứt ruột đẻ ra.
“Miệt mài” như vậy, rốt cuộc hạnh phúc không tới, mà giàu sang cũng chẳng thấy đâu. Chẳng ai thèm để ý yêu thương cô, ngoài mấy tên mày râu hay săm soi cơ thể, vui với nhau vài chục phút rồi biến mất hút chẳng mấy khi gặp lại.
Tưởng bỏ nhà ra đi để thay đổi cuộc đời, để tìm kiếm một cuộc sống sung sướng hơn. Nhưng suốt mấy năm qua rốt cuộc là một cuộc hành trình gian khổ hơn gấp bội. Nhi chợt nhận ra niềm hạnh phúc bình dị trong cái nghèo khó xưa kia khi còn sống với bà ngoại ở quê nhà. Phải rồi, Nhi muốn về nhà, về với bà của Nhi. Cô nhớ bà ngoại. Cô đã ấp ủ dự định đó trong lòng.
Vào một ngày tháng 9 năm 2016, trong một lần đang tắm rửa kỳ cọ cơ thể, Nhi phát hiện có một khối gì đó cứng cứng xuất hiện trong ngực mình. Lại cộng thêm sụt cân nhiều và cơ thể đau nhức thường xuyên. Nhi liền tới bệnh viện khám. Sau khi làm đủ các xét nghiệm, bác sỹ nhìn Nhi ái ngại hỏi:
– Cháu có đi cùng người thân không?
Nhi trả lời:
– Dạ không. Cháu đi một mình. Bác sỹ có gì cứ nói với cháu là được. Cháu không có người thân ở đây.
Bác sỹ nhìn cô gái trẻ với thân thể tiều tụy, lại sống một mình không ai thân thích bên cạnh, trầm ngâm một hồi rồi thở dài nói:
– Nếu vậy tôi nói luôn để cháu rõ. Cháu mắc bệnh giang mai và còn cả ung thư vú nữa. Ung thư tới thời kì 3 rồi. Tình hình không có gì khả quan cả.
Nghe tới đây, bỗng nhiên Nhi bật khóc nức nở ngay trước mặt bác sỹ. Cô cảm thấy số phận mình thật cay đắng. Cô bỏ học, trốn nhà lên thành phố tìm việc những mong cuộc đời sẽ nở hoa, thoát cảnh nghèo đói. Nhưng cuối cùng, cô lại mất tất cả.
Giờ đây đứng trước “án tử hình” đang treo trước mặt, Nhi không còn nghĩ được điều gì. Trên đường trở về từ bệnh viện, Nhi rảo bước ra thẳng hồ Đá ở làng Đại Học để tự kết liễu cuộc đời.
“Đằng nào cũng chết, chết sớm ngày nào đỡ khổ ngày đó. Mình cũng chẳng còn gì để mất cả.”
Nghĩ thế rồi, Nhi gieo mình xuống hồ. Nhưng thế quái nào mà muốn chết cũng không xong. Có mấy em sinh viên đang ở gần đó, thấy có người nhảy xuống liền lập tức lao xuống vớt Nhi lên. Tự tử không thành, Nhi đổi ý, tiếp nhận điều trị tại bệnh viện. Những năm tháng sau đó là những ngày Nhi sống trong bệnh viện với những đợt hóa trị đau đớn mệt mỏi. Cơ thể suy kiệt, tinh thần Nhi cũng suy sụp và đau khổ.
Nằm trên chiếc giường đơn trải ga màu trắng của bệnh viện, xung quanh toàn là dây dợ chằng chịt cùng những ống thuốc treo lơ lửng. Hóa ra cuộc đời cô kết thúc trong một khung cảnh như thế này. Mỗi khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Nhi lại thấy những tiếng kêu khóc, la hét, hình ảnh máu me của những đứa bé không còn rõ hình hài. Chúng chính là những đứa bé cô đã phá bỏ trước kia.
Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, giờ đây Nhi đã biết mình sai, sai hoàn toàn. Kể từ cái ngày cô bỏ bà một mình ở quê lên thành phố là cô đã trượt dài trong những ngày tháng tăm tối nhất của cuộc đời. Sắc đẹp này đã bị Nhi sử dụng sai mục đích, vì vậy mà nó chẳng giúp cô được điều gì, thậm chí còn khiến cuộc đời cô tan nát như hiện tại. Bà Ngoại cô đã nói đúng. Xinh đẹp cũng tốt, nhưng chẳng phải điều quan trọng nhất. Giờ thì Nhi đã thấm thía rồi.
Cuối đời, Nhi ước nguyện được gặp bà lần cuối. Cô bỏ nhà ra đi bặt vô âm tín đã khoảng 6 năm chưa trở về. Bà năm nay đã 80 tuổi, chắc cũng không được sống an ổn vì đứa cháu gái duy nhất bỏ đi không nói một lời tạm biệt. Nhưng dự định đó, ước nguyện đó liệu có kịp thành hiện thực, thì Nhi cũng không chắc chắn.
Những ngày tháng cuối cùng, cô tìm đến cửa Phật để mong vớt vát lại một chút ánh sáng nào đó cho cuộc đời mình. Duyên lành đưa cô đến chùa Hoằng Pháp, được các thầy chỉ dạy về các Đức Phật, các vị Bồ Tát, về sự tu hành, về niềm vui của Đạo. Nhi hoan hỷ đón nhận và bắt đầu niệm Phật, ăn chay.
Nghe giảng pháp nhiều, Nhi đã nhận ra tội lỗi của mình. Lòng cô không ngớt nỗi ăn năn, day dứt về những năm tháng sa đọa mà chính mình đã bước chân vào. Nhiều lần cô quỳ lạy trước Phật, mắt ngấn lệ mà kể lể, mà sám hối trước đấng Từ Bi. Trong cô có một niềm tin chắc chắn rằng, Đức Phật đang lắng nghe từng lời cô nói, và Ngài sẽ bao dung cho cô, dù cô có tội lỗi nhiều thế nào. Cả một cuộc đời đi hết từ bi kịch này đến thảm kịch khác, đây lại là những giây phút yên bình hiếm hoi của Nhi.
Cũng chẳng còn sống bao lâu trên cõi đời này nữa, Nhi mong muốn làm một điều gì đó tốt đẹp cho những người ở lại. Nhưng cô thì làm gì có gì mà cho ai được. Đời cô bị báo ứng đến nước này, thân tàn ma dại, bệnh tật thoi thóp chỉ còn lại vài hơi tàn thì giúp gì được ai ?
Đúng rồi, chính là nó, chính cái cuộc đời Nhi là một minh chứng rõ ràng hơn hết về quả báo nhãn tiền. Từ những suy nghĩ lệch lạc, dẫn đến quyết định lao vào con đường tà dâm đủ thể loại, nào là ăn mặc hở hang, kích dục nam giới, nào là thủ dâm, bán dâm, phá thai… chỉ mấy năm quả báo bệnh tật, chết chóc đã ập đến, cuộc đời chấm dứt trong bế tắc.
Mà đâu chỉ có vậy, tà dâm là một trong những ác nghiệp lớn, gây ra hệ quả rất nặng nề. Những người tạo tội tà dâm không chỉ phải chịu báo ứng ngay hiện đời, mà còn phải chịu thống khổ khủng khiếp nơi địa ngục, súc sinh và nhiều kiếp sau nữa. Nhi đã lún sâu vào con đường này rồi, giờ nhìn ra đã muộn. Nhưng cô không muốn có thêm ai đi vào vết xe đổ này nữa.
Nhi lấy hết dũng khí, dẹp hết những ái ngại, xấu hổ sang một bên, cô cầm bút và viết lại cuộc đời mình, chẳng giấu diếm gì cả, cô dùng tên thật Nguyễn Thị Ngọc Nhi và kể lại hết mọi tội lỗi, mọi quả báo của mình, chân thật và rõ ràng.
Và khi bạn đọc được câu chuyện này của Phật tử Ngọc Nhi, có lẽ cô không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng hi vọng tấm gương cô để lại, sẽ còn mãi để còn cảnh tỉnh cho những ai lầm lạc sớm mau quay đầu tỉnh ngộ.
(Tĩnh Như – dựa theo câu chuyện có thật của Nguyễn Thị Ngọc Nhi- Phật tử chùa Hoằng Pháp)