Câu chuyện Du Đô, khi vận hạn bị dồn đến đường cùng
Đêm giao thừa lạnh lẽo, gió đông bắc thổi qua ngõ nhỏ, mang theo hơi thở của mùa đông khắc nghiệt. Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo ở Giang Tây, vào những năm Gia Tĩnh triều Minh, ánh đèn dầu le lói chiếu sáng khuôn mặt đầy nếp nhăn của Du Đô (1524 – 1612) Ông ngồi bên bàn, mắt đăm đăm nhìn vào tờ giấy trắng, trên đó là những dòng chữ nguệch ngoạc, kể lể nỗi oán hận với trời cao. Vợ ông, người phụ nữ mù lòa, ngồi im lặng trong góc, đôi mắt vô hồn như đã chấp nhận số phận. Đứa con gái duy nhất còn lại, mặt mày ngơ ngẩn, ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại thở dài. – Trời ơi, sao ông trời lại bất công với tôi như vậy? -Du Đô lẩm bẩm, giọng đầy uất ức. – Tôi đã làm gì nên tội? Tôi đã sống lương thiện, làm việc thiện, vậy mà sao cuộc đời tôi lại khổ sở đến thế này? Ông cầm tờ giấy lên, đọc lại lần nữa những lời than trách, rồi châm lửa đốt. Khói tờ giấy bay lên, hòa vào không khí lạnh lẽo của đêm khuya. Du Đô nhìn theo làn khói, lòng đầy hy vọng mơ hồ rằng trời cao sẽ thấu hiểu và ban cho ông một cơ hội.Táo thần hiển linh, phơi bày những góc khuất
Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên, chậm rãi nhưng đầy uy lực. Du Đô giật mình, đứng dậy cầm đuốc ra mở cửa. Trước mặt ông là một người đàn ông tuổi trung niên, mặc áo đen, đầu đội khăn vuông, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự từ bi. Người đàn ông chắp tay, cúi đầu chào: – Tôi họ Trương, từ xa đến đây, nghe nói nhà ông có chuyện buồn khổ, nên đặc biệt tìm đến an ủi. Du Đô vội vàng mời khách vào nhà, lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng xen lẫn hy vọng. Trò chuyện đôi câu, ông kể lại cuộc đời mình, từ những ngày tháng tuổi trẻ đầy hoài bão, đến những thất bại chồng chất, con cái chết yểu, vợ mù lòa, và cảnh nghèo khó không lối thoát. Ông kết thúc bằng giọng đầy oán trách: – Tôi đã làm việc thiện, sống lương thiện, vậy mà sao trời lại đối xử với tôi như vậy? Người khách họ Trương lắng nghe chăm chú, rồi từ từ lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng đầy sức nặng: – Ông Du Đô, ông có biết vì sao mình lại gặp khổ nạn như vậy không? Tâm ý xấu ác của ông thật quá nặng nề. Ông làm việc thiện chỉ vì hư danh, còn trong lòng thì đầy tham lam, dâm dục, ganh ghét. Miệng lưỡi ông độc ác, lời nói như dao găm, khiến quỷ thần phải nổi giận. Những việc thiện ông làm chỉ là hình thức, còn tâm ý xấu xa thì chất chứa đầy trong lòng. Ông nghĩ trời cao không thấu hiểu sao? Du Đô sững sờ, mặt tái mét. Ông lắp bắp: – Nhưng… nhưng tôi đã làm việc thiện, tôi đã giữ gìn đạo đức, sao lại có thể như vậy được? Người khách họ Trương nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt như xuyên thấu tâm can: – Ông hãy tự hỏi lòng mình. Khi ông phóng sinh, có phải là vì lòng từ bi, hay chỉ là để người khác khen ngợi? Khi ông nói lời thiện, có phải là để giúp người, hay chỉ là để tỏ ra mình đạo đức? Ông đã từng nghĩ đến việc giết hại sinh linh, từng tham lam, dâm dục, và miệng lưỡi ông đã nói những lời độc ác, làm tổn thương người khác. Tất cả những điều đó, trời cao đều ghi chép rõ ràng. Du Đô cảm thấy như có ngàn mũi tên đâm vào tim. Ông quỳ xuống, nước mắt giàn giụa: – Xin ngài chỉ cho tôi cách sửa đổi. Tôi không muốn sống trong khổ đau như thế này nữa.Bí quyết giải hạn
Người khách họ Trương đỡ ông dậy, giọng nhẹ nhàng hơn: – Nếu ông thực sự muốn sửa đổi, giải hạn, cải mệnh cho mình, hãy bắt đầu từ tâm ý. Mỗi khi có ý niệm xấu, hãy dứt bỏ ngay. Làm việc thiện với tấm lòng chân thành, không mong cầu danh lợi. Hãy kiên trì, nhẫn nại, và tuyệt đối không được lừa dối chính mình. Chỉ khi tâm ý trong sạch, ông mới có thể thay đổi được vận mệnh. Nói xong, người khách họ Trương đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà. Du Đô vội vàng đi theo, nhưng khi đến bàn thờ Táo Thần, vị khách đã biến mất không dấu vết. Du Đô chợt hiểu ra, người khách kia chính là Táo Thần hiển linh để cảnh tỉnh mình. Từ đó, Du Đô quyết tâm sửa đổi. Ông đổi tên thành Tịnh Ý Đạo nhân, mỗi ngày đều ghi chép lại lỗi lầm, cầu nguyện và làm việc thiện với tấm lòng chân thành. Dần dần, ông cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn mình. Những ý niệm xấu dần biến mất, thay vào đó là sự bình an và thanh thản. Kết quả, cuộc đời ông thay đổi kỳ diệu. Ông tiếp tục đi thi, và cuối cùng cũng đỗ tiến sĩ. Trong khi dạy học tại dinh phủ một vị quan lớn, ông bất ngờ tìm lại được đứa con trai thất lạc. Vợ ông gặp được con, mừng mừng tủi tủi, nước mắt giàn giụa, không ngờ nhờ vậy mà đôi mắt sáng trở lại. Từ đó, gia đình ông sống hạnh phúc, con cháu đỗ đạt thành danh. Ông sống an lành đến tuổi già, thọ 88 tuổi. Cho đến lúc cuối, ông vẫn không quên căn dặn con cháu: – Điều thiện ta làm, không phải để được khen, mà để nuôi dưỡng tâm lành. Ai làm được, trời cao tất sẽ chứng. (Sưu tầm)Luận bàn: bí quyết giải hạn
(Quang Tử)Trong cuộc sống, chúng ta thường dễ dàng bắt gặp kiểu người hay than trời trách đất.
“Trời ơi, sao ông trời lại bất công với tôi như vậy ?”
“Trời không có mắt, sao không cho tôi cơ hội ?”
Họ luôn cho rằng mình sống rất tốt, nhưng cuộc đời thì lại thất bại thảm hại, xui xẻo đeo bám, không sao ngóc lên được.
Ở đây có một điều cần làm rõ, đó là:
“ Có thật là anh đã sống tốt không ? Hay đó chỉ là một sự giả tạo ?”
Nhiều người có thói quen ảo tưởng, luôn cho rằng mình là người tốt, là lương thiện, và tự tin nghĩ rằng “ Tốt như mình thì trời phải phù hộ là lẽ đương nhiên”, lỡ như xảy ra chuyện đau khổ gì đó, thì y như rằng lại ngửa mặt lên trời mà bảo trời không có mắt”
Không, cần phải bỏ ngay tư duy sai lầm này. Đối trước quy luật nhân quả, không hề có người oan. Dù mắt thường không thấy, nhưng Nhân Quả là cỗ máy điện toán siêu cấp, ghi chép đầy đủ mọi ý nghĩ, lời nói, việc làm của từng người không sót thứ gì từ kiếp này sang kiếp khác, luôn luôn công bằng và cực kì chính xác.
Một người có thể dùng mặt nạ giả tạo để lừa mọi người, thậm chí lừa dối chính mình, sai nhưng chẳng bao giờ nhận mình sai, tuy nhiên, quả báo thì vẫn cứ xảy đến, chối cãi, che đậy… không có tác dụng gì. Những quả báo đó, chính là bằng chứng cho những sai lầm họ đã phạm.
Ngay đây, nếu ai đủ trí tuệ và sự dũng cảm, dám thừa nhận những mặt tối của chính mình. Thì người đó sẽ nắm được bí quyết giải hạn, sửa đổi vận mệnh cho chính mình. Đó là hãy làm ngược lại.
1. Thay vì chối cãi, lảng tránh, hãy nhìn nhận lại bản thân một cách khách quan, công tâm để thấy rõ những sai trái, những lỗi lầm của mình. Thậm chí cần được ghi chép lại cẩn thận, như ông Du Đô đã từng làm.
2. Thay vì lấp liếm, hãy chân thành sám hối. Và đừng sám hối một cách chung chung, đại khái, mà hãy xoáy sâu vào những lỗi lầm đã được thừa nhận.
3. Thay vì tiếp tục lặp lại cái sai, hãy nỗ lực để từ bỏ chúng.
4. Thay đổi thói quen, siêng năng làm những việc thiện một cách thành thật, làm việc thiện không cần ai biết, ai khen, mà cứ làm, đơn giản vì đó là việc thiện cần phải làm, vậy thôi.
Bí quyết có thể gói gọn rất đơn giản như vậy, nhưng có làm được không thì đòi hỏi rất lớn vào sự tự giác, và nỗ lực của mỗi người. Điều thiện siêng làm, điều ác tránh xa, nội tâm chân thành sám hối, sửa đổi không ngừng, làm được thì mọi việc tự nhiên tốt đẹp, làm không được thì chuyện xấu ập đến, cũng không nên oán trời trách đất, mà chỉ nên tự vấn chính mình.
- Mỗi bài viết là một ngọn đèn nhỏ, mong soi sáng phần nào trên hành trình tu học của bạn. Để những ngọn đèn ấy không ngừng cháy sáng, lan tỏa ánh sáng Phật Pháp đến khắp mọi nơi là tâm nguyện của chúng tôi, nhưng để hành trình này được bền bỉ, chúng tôi rất cần sự chung tay của bạn.
Nếu nhận thấy những bài viết này mang lại lợi ích cho bạn, cũng như nhiều người khác, xin hãy đồng hành cùng chúng tôi bằng cách ủng hộ kinh phí để duy trì hoạt động hoằng pháp.
Mọi đóng góp xin gửi về STK Vietcombank: 0081001314166(Dinh Bao Trung)
Dù nhỏ bé hay lớn lao, sự sẻ chia của bạn đều là động lực quý giá để chúng tôi tiếp tục hành trình ý nghĩa này. Chân thành tri ân!