LATEST ARTICLES

Táo Thần Hiển Linh: Hé lộ Bí Quyết Giải Hạn

Thờ cúng Táo thần là một truyền thống phổ biến ở các nước Á Đông, vào ngày 23 tháng chạp, nhà nhà lại nô nức cúng vái tiễn Táo Quân về trời, nhưng việc ấy hầu hết mang tính chất văn hóa, phong trào là chính. Ít ai ngờ tới, Táo Thần lại có thể bất ngờ xuất hiện, phơi bày những góc khuất của con người…
Thờ cúng Táo thần ( Táo quân) đã thành một truyền thống của người Á Đông
Thờ cúng Táo thần ( Táo quân) đã thành một truyền thống của người Á Đông

Câu chuyện Du Đô, khi vận hạn bị dồn đến đường cùng

Đêm giao thừa lạnh lẽo, gió đông bắc thổi qua ngõ nhỏ, mang theo hơi thở của mùa đông khắc nghiệt. Trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo ở Giang Tây, vào những năm Gia Tĩnh triều Minh, ánh đèn dầu le lói chiếu sáng khuôn mặt đầy nếp nhăn của Du Đô (1524 – 1612) Ông ngồi bên bàn, mắt đăm đăm nhìn vào tờ giấy trắng, trên đó là những dòng chữ nguệch ngoạc, kể lể nỗi oán hận với trời cao. Vợ ông, người phụ nữ mù lòa, ngồi im lặng trong góc, đôi mắt vô hồn như đã chấp nhận số phận. Đứa con gái duy nhất còn lại, mặt mày ngơ ngẩn, ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại thở dài. – Trời ơi, sao ông trời lại bất công với tôi như vậy? -Du Đô lẩm bẩm, giọng đầy uất ức. – Tôi đã làm gì nên tội? Tôi đã sống lương thiện, làm việc thiện, vậy mà sao cuộc đời tôi lại khổ sở đến thế này? Ông cầm tờ giấy lên, đọc lại lần nữa những lời than trách, rồi châm lửa đốt. Khói tờ giấy bay lên, hòa vào không khí lạnh lẽo của đêm khuya. Du Đô nhìn theo làn khói, lòng đầy hy vọng mơ hồ rằng trời cao sẽ thấu hiểu và ban cho ông một cơ hội.

Táo thần hiển linh, phơi bày những góc khuất

Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên, chậm rãi nhưng đầy uy lực. Du Đô giật mình, đứng dậy cầm đuốc ra mở cửa. Trước mặt ông là một người đàn ông tuổi trung niên, mặc áo đen, đầu đội khăn vuông, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự từ bi. Người đàn ông chắp tay, cúi đầu chào: – Tôi họ Trương, từ xa đến đây, nghe nói nhà ông có chuyện buồn khổ, nên đặc biệt tìm đến an ủi. Du Đô vội vàng mời khách vào nhà, lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng xen lẫn hy vọng. Trò chuyện đôi câu, ông kể lại cuộc đời mình, từ những ngày tháng tuổi trẻ đầy hoài bão, đến những thất bại chồng chất, con cái chết yểu, vợ mù lòa, và cảnh nghèo khó không lối thoát. Ông kết thúc bằng giọng đầy oán trách: – Tôi đã làm việc thiện, sống lương thiện, vậy mà sao trời lại đối xử với tôi như vậy? Người khách họ Trương lắng nghe chăm chú, rồi từ từ lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng đầy sức nặng: – Ông Du Đô, ông có biết vì sao mình lại gặp khổ nạn như vậy không? Tâm ý xấu ác của ông thật quá nặng nề. Ông làm việc thiện chỉ vì hư danh, còn trong lòng thì đầy tham lam, dâm dục, ganh ghét. Miệng lưỡi ông độc ác, lời nói như dao găm, khiến quỷ thần phải nổi giận. Những việc thiện ông làm chỉ là hình thức, còn tâm ý xấu xa thì chất chứa đầy trong lòng. Ông nghĩ trời cao không thấu hiểu sao? Du Đô sững sờ, mặt tái mét. Ông lắp bắp: – Nhưng… nhưng tôi đã làm việc thiện, tôi đã giữ gìn đạo đức, sao lại có thể như vậy được? Người khách họ Trương nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt như xuyên thấu tâm can: – Ông hãy tự hỏi lòng mình. Khi ông phóng sinh, có phải là vì lòng từ bi, hay chỉ là để người khác khen ngợi? Khi ông nói lời thiện, có phải là để giúp người, hay chỉ là để tỏ ra mình đạo đức? Ông đã từng nghĩ đến việc giết hại sinh linh, từng tham lam, dâm dục, và miệng lưỡi ông đã nói những lời độc ác, làm tổn thương người khác. Tất cả những điều đó, trời cao đều ghi chép rõ ràng. Du Đô cảm thấy như có ngàn mũi tên đâm vào tim. Ông quỳ xuống, nước mắt giàn giụa: – Xin ngài chỉ cho tôi cách sửa đổi. Tôi không muốn sống trong khổ đau như thế này nữa.

Bí quyết giải hạn

Người khách họ Trương đỡ ông dậy, giọng nhẹ nhàng hơn: – Nếu ông thực sự muốn sửa đổi, giải hạn, cải mệnh cho mình, hãy bắt đầu từ tâm ý. Mỗi khi có ý niệm xấu, hãy dứt bỏ ngay. Làm việc thiện với tấm lòng chân thành, không mong cầu danh lợi. Hãy kiên trì, nhẫn nại, và tuyệt đối không được lừa dối chính mình. Chỉ khi tâm ý trong sạch, ông mới có thể thay đổi được vận mệnh.
Táo Thần hiển linh - hé lộ bí quyết giải hạn
Táo Thần hiển linh – hé lộ bí quyết giải hạn
Nói xong, người khách họ Trương đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà. Du Đô vội vàng đi theo, nhưng khi đến bàn thờ Táo Thần, vị khách đã biến mất không dấu vết. Du Đô chợt hiểu ra, người khách kia chính là Táo Thần hiển linh để cảnh tỉnh mình. Từ đó, Du Đô quyết tâm sửa đổi. Ông đổi tên thành Tịnh Ý Đạo nhân, mỗi ngày đều ghi chép lại lỗi lầm, cầu nguyện và làm việc thiện với tấm lòng chân thành. Dần dần, ông cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn mình. Những ý niệm xấu dần biến mất, thay vào đó là sự bình an và thanh thản. Kết quả, cuộc đời ông thay đổi kỳ diệu. Ông tiếp tục đi thi, và cuối cùng cũng đỗ tiến sĩ. Trong khi dạy học tại dinh phủ một vị quan lớn, ông bất ngờ tìm lại được đứa con trai thất lạc. Vợ ông gặp được con, mừng mừng tủi tủi, nước mắt giàn giụa, không ngờ nhờ vậy mà đôi mắt sáng trở lại. Từ đó, gia đình ông sống hạnh phúc, con cháu đỗ đạt thành danh. Ông sống an lành đến tuổi già, thọ 88 tuổi. Cho đến lúc cuối, ông vẫn không quên căn dặn con cháu: – Điều thiện ta làm, không phải để được khen, mà để nuôi dưỡng tâm lành. Ai làm được, trời cao tất sẽ chứng. (Sưu tầm)

Luận bàn: bí quyết giải hạn

(Quang Tử)
Trong cuộc sống, chúng ta thường dễ dàng bắt gặp kiểu người hay than trời trách đất.
“Trời ơi, sao ông trời lại bất công với tôi như vậy ?”
“Trời không có mắt, sao không cho tôi cơ hội ?”
Họ luôn cho rằng mình sống rất tốt, nhưng cuộc đời thì lại thất bại thảm hại, xui xẻo đeo bám, không sao ngóc lên được.
Ở đây có một điều cần làm rõ, đó là: “ Có thật là anh đã sống tốt không ? Hay đó chỉ là một sự giả tạo ?” Nhiều người có thói quen ảo tưởng, luôn cho rằng mình là người tốt, là lương thiện, và tự tin nghĩ rằng “ Tốt như mình thì trời phải phù hộ là lẽ đương nhiên”, lỡ như xảy ra chuyện đau khổ gì đó, thì y như rằng lại ngửa mặt lên trời mà bảo trời không có mắt” Không, cần phải bỏ ngay tư duy sai lầm này. Đối trước quy luật nhân quả, không hề có người oan. Dù mắt thường không thấy, nhưng Nhân Quả là cỗ máy điện toán siêu cấp, ghi chép đầy đủ mọi ý nghĩ, lời nói, việc làm của từng người không sót thứ gì từ kiếp này sang kiếp khác, luôn luôn công bằng và cực kì chính xác. Một người có thể dùng mặt nạ giả tạo để lừa mọi người, thậm chí lừa dối chính mình, sai nhưng chẳng bao giờ nhận mình sai, tuy nhiên, quả báo thì vẫn cứ xảy đến, chối cãi, che đậy… không có tác dụng gì. Những quả báo đó, chính là bằng chứng cho những sai lầm họ đã phạm.
Ngay đây, nếu ai đủ trí tuệ và sự dũng cảm, dám thừa nhận những mặt tối của chính mình. Thì người đó sẽ nắm được bí quyết giải hạn, sửa đổi vận mệnh cho chính mình. Đó là hãy làm ngược lại.
1. Thay vì chối cãi, lảng tránh, hãy nhìn nhận lại bản thân một cách khách quan, công tâm để thấy rõ những sai trái, những lỗi lầm của mình. Thậm chí cần được ghi chép lại cẩn thận, như ông Du Đô đã từng làm.
2. Thay vì lấp liếm, hãy chân thành sám hối. Và đừng sám hối một cách chung chung, đại khái, mà hãy xoáy sâu vào những lỗi lầm đã được thừa nhận.
3. Thay vì tiếp tục lặp lại cái sai, hãy nỗ lực để từ bỏ chúng.
4. Thay đổi thói quen, siêng năng làm những việc thiện một cách thành thật, làm việc thiện không cần ai biết, ai khen, mà cứ làm, đơn giản vì đó là việc thiện cần phải làm, vậy thôi.
Bí quyết có thể gói gọn rất đơn giản như vậy, nhưng có làm được không thì đòi hỏi rất lớn vào sự tự giác, và nỗ lực của mỗi người. Điều thiện siêng làm, điều ác tránh xa, nội tâm chân thành sám hối, sửa đổi không ngừng, làm được thì mọi việc tự nhiên tốt đẹp, làm không được thì chuyện xấu ập đến, cũng không nên oán trời trách đất, mà chỉ nên tự vấn chính mình.
  • Mỗi bài viết là một ngọn đèn nhỏ, mong soi sáng phần nào trên hành trình tu học của bạn. Để những ngọn đèn ấy không ngừng cháy sáng, lan tỏa ánh sáng Phật Pháp đến khắp mọi nơi là tâm nguyện của chúng tôi, nhưng để hành trình này được bền bỉ, chúng tôi rất cần sự chung tay của bạn. Nếu nhận thấy những bài viết này mang lại lợi ích cho bạn, cũng như nhiều người khác, xin hãy đồng hành cùng chúng tôi bằng cách ủng hộ kinh phí để duy trì hoạt động hoằng pháp. Mọi đóng góp xin gửi về STK Vietcombank: 0081001314166(Dinh Bao Trung) Dù nhỏ bé hay lớn lao, sự sẻ chia của bạn đều là động lực quý giá để chúng tôi tiếp tục hành trình ý nghĩa này. Chân thành tri ân!
Xem thêm: 3 bí quyết sửa tướng, hoán cải vận mệnh Lòng nhân từ và tướng mạo Video Youtube: Táo Thần hiển linh & Cách giải xui hiệu quả  

Phóng sinh biến mong ước thành hiện thực

Phóng sinh và trở ngại

Từ những ngày đầu biết đến ý nghĩa của việc phóng sinh, chị Phật tử với pháp danh Diệu Bảo đã dành dụm từng đồng bạc lẻ để cứu lấy sự sống. Những đàn cá, rồi lươn, ốc, ba ba… được đưa về dòng nước, tựa như những linh hồn bị giam cầm tìm thấy ánh sáng tự do. Nhìn chúng mừng rỡ tung tăng bơi lội, chị lại càng có thêm động lực cho những lần phóng sinh tiếp theo.
Phóng sinh cá về với tự do
Phóng sinh cá về với tự do
Thế nhưng, hành trình ấy chẳng dễ dàng. Nhà chị ở xa sông hồ, mỗi lần phóng sinh, người phụ nữ chân yếu tay mềm phải chạy xe bao nhiêu cây số, chở theo những chiếc thùng, chiếc túi nặng trĩu, lặc lè. Mệt mỏi là vậy, nên chị ao ước có một mảnh đất gần hồ, nơi hạnh nguyện phóng sinh có thể dễ dàng thực hiện. Thực tế thì sao? Giá đất ở Hà Nội đắt đỏ đến mức ý nghĩ mua một mảnh đất gần hồ nghe như câu chuyện cổ tích. “Mảnh nào cũng được, miễn là có nơi để an cư” – chị tự nhủ, dẫu trái tim vẫn thầm mơ về nơi lý tưởng ấy.

Mong ước thành hiện thực

Một buổi sáng như bao ngày, sau khi tụng kinh và hồi hướng, chị ngước lên bàn thờ Phật, dốc lòng cầu nguyện: “Con không cầu lợi ích cho bản thân, chỉ mong tìm được một mảnh đất gần hồ để dễ dàng phóng sinh, gần chùa để niệm Phật. Nếu được, con xin phát nguyện dành hai triệu năm trăm ngàn đồng để phóng sinh.” Từ đó, sau mỗi lần phóng sinh, chị lại khẩn cầu mong ước ấy với Phật. Không ngờ, lời cầu ấy như có sức mạnh thần kỳ. Không bao lâu sau, vào một buồi tối, chồng chị – vốn chẳng mấy khi ủng hộ việc tìm mua đất – bỗng ngỏ ý dẫn chị đi xem một mảnh. Điều lạ lùng là mảnh đất này chẳng những gần chùa mà còn nằm ngay cạnh ba hồ lớn, đúng như chị ước nguyện! Câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi giá đất được cò báo lên quá cao, một người hàng xóm tốt bụng đã chỉ cho chị số điện thoại chủ nhà, nhắc chị tự liên hệ để tránh bị hét giá. Thật bất ngờ, giá đất rẻ đến mức khó tin! Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như thể có bàn tay vô hình sắp đặt: từ việc đặt cọc, sự hỗ trợ bất ngờ từ hàng xóm, đến việc chủ đất ân cần cho trả chậm mà không chút phiền hà.
Ngôi nhà mơ ước đến từ ước nguyện của chị khi phóng sinh
Ngôi nhà mơ ước đến từ ước nguyện của chị khi phóng sinh
Mảnh đất ấy không chỉ hoàn hảo với ba hồ lớn và vị trí lý tưởng mà còn rộng hơn diện tích thực trên giấy tờ. Mong ước thành hiện thực, chị vui sướng đến không ngủ nổi. Giờ đây, dẫu có người trả gấp đôi, thậm chí gấp ba, chị chưa từng nghĩ đến việc bán nó.

Niềm vui ở lại từ việc phóng sinh

Chị luôn tâm niệm, phóng sinh không phải để cầu tài lộc hay phước báu cho riêng mình. Mỗi lần thả những con cá, con ốc trở về với dòng nước, chị chỉ có một mong mỏi duy nhất: giải thoát cho muôn loài. Lòng từ bi ngày càng mạnh mẽ, kiên định trong tâm chị. Câu chuyện của chị khép lại trong tiếng tụng niệm vang vọng mỗi ngày trong căn nhà mới. Chị mỉm cười, không phải vì sở hữu được mảnh đất như mơ, mà vì thấy lòng nhẹ nhàng khi được sống trọn vẹn với hạnh nguyện. Khi chúng ta hành động bằng tình yêu thương và lòng chân thành, cuộc sống sẽ đáp lại bằng những điều nhiệm màu. (Khuyết danh)  
  • Mỗi bài viết là một ngọn đèn nhỏ, mong soi sáng phần nào trên hành trình tu học của bạn. Để những ngọn đèn ấy không ngừng cháy sáng, lan tỏa ánh sáng Phật Pháp đến khắp mọi nơi là tâm nguyện của chúng tôi, nhưng để hành trình này được bền bỉ, chúng tôi rất cần sự chung tay của bạn. Nếu nhận thấy những bài viết này mang lại lợi ích cho bạn, cũng như nhiều người khác, xin hãy đồng hành cùng chúng tôi bằng cách ủng hộ kinh phí để duy trì hoạt động hoằng pháp. Mọi đóng góp xin gửi về STK Vietcombank: 0081001314166(Dinh Bao Trung) Dù nhỏ bé hay lớn lao, sự sẻ chia của bạn đều là động lực quý giá để chúng tôi tiếp tục hành trình ý nghĩa này. Chân thành tri ân!
Xem thêm: Câu chuyện phóng sinh Video Youtube : Giết gà giỗ mẹ & sự thật kinh hoàng đằng sau Video Youtube: Sự thật đằng sau việc sát sinh cúng thần linh

Vua Lý Thần Tông Hóa Hổ: Lời Cảnh Tỉnh Về Nhân Quả

Lịch sử Việt Nam ghi lại một sự kiện hết sức kỳ quái về việc vua Lý Thần Tông hóa hổ, toàn thân mọc lông như lông hổ, gầm thét, vồ cắn người, đến mức triều đình phải làm một cái cũi bằng vàng để nhốt vua. Nguyên nhân của sự việc này đến từ một chuyện trong tiền kiếp của nhà vua, chính là thiền sư Từ Đạo Hạnh.

Nhân gieo từ tiền kiếp

Từ Đạo Hạnh (1072–1116), là một thiền sư nổi tiếng của thời nhà Lý, ông sinh tại làng Láng, nên tục còn gọi là Đức Thánh Láng. Trong một lần cùng hai người bạn đồng tu – Nguyễn Minh Không và Giác Hải – đi học phép tại Tây Thiên, Từ Đạo Hạnh đã lĩnh hội được nhiều pháp thuật cao cường. Thậm chí, ông có thể “rút đất,” thu ngắn khoảng cách đường đi, hay biến hình thành loài vật. Trong một lần cao hứng, biết hai người bạn mình đang trên đường núi về chùa, ông ra nấp ở một góc, đợi hai người tới nơi, liền dùng phép hóa thành một con hổ để dọa Nguyễn Minh Không và Giác Hải. Không ngờ, không những hai người bạn không sợ, mà còn bình thản quan sát Nhân quả rồi nói: – Muốn làm hổ thì kiếp sau sẽ thành hổ. Lời nói khiến Từ Đạo Hạnh bừng tỉnh, ông vốn biết rõ về quy luật nhân quả, hiểu được người tu hành dù có thần thông cao cường cũng không thể thoát khỏi Nghiệp lực, xong nhất thời sơ sót gây ra cái nhân này. Ông hối hận mà thốt lên: – Ngay cả Đức Thế Tôn viên mãn quả phúc vẫn chịu quả báo kim sương, huống chi ta ở thời mạt pháp này có thể nào tự giữ mình được? Ta nay sắp tạ thế, nghiệp qua kiếp sau quyết là khó tránh nổi. Ta với người có duyên, xin cứu giúp nhau.
Vua Lý Thần Tông hóa hổ xuát phát từ chuyện kiếp trước
Vua Lý Thần Tông hóa hổ xuát phát từ chuyện kiếp trước

Vua Lý Thần Tông hóa hổ

Năm 1116, ông trút bỏ thân xác, đầu thai thành Lý Dương Hoán, con trai của Sùng Hiền Hầu. Năm lên ba, được chọn làm người nối ngôi, trở thành vua Lý Thần Tông (1127–1138) Đến một năm, đột nhiên nhà vua mắc một căn bệnh kỳ quái: toàn thân mọc lông cọp, gầm thét như hổ, phải nhốt trong cũi vàng.
Minh họa cảnh vua Lý Thần Tông hóa hổ
Minh họa cảnh vua Lý Thần Tông hóa hổ
Trong lúc triều đình bối rối, tất cả ngự y thất thủ, không hiểu đây là bệnh gì mà chữa, thì nghe được trẻ con khắp kinh thành truyền nhau bài đồng dao: “Bắc Nam có Tây Đông, Đáy bể ẩn có rồng, Vua mắc bệnh khó chữa, Hãy đón Nguyễn Minh Không.” Triều đình liền cho sứ giả mời thiền sư Nguyễn Minh Không vào cung chữa bệnh cho vua. Biết trong triều có nhiều người không tin ông có tài chữa được bệnh, ra vẻ khinh thường, thiền sư Nguyễn Minh Không lấy một chiếc đinh lớn đóng vào cột, thách các danh y nhổ ra khỏi cột. Khi không ai làm được, Nguyễn Minh Không chỉ dùng hai ngón tay đã rút đinh ra, khiến mọi người kính phục. Khi ấy, thiền sư Nguyễn Minh Không mới bắt đầu chữa, ông sai lấy một vạc lớn đựng nước nấu sôi tới cả trăm lần, dùng tay quậy lên khoảng bốn lần, rồi thò tay vào trong vạc dầu đang sôi sùng sục lấy ra đủ 100 cái kim, rồi châm cứu cho vua.
Sư Minh Không chữa cho vua Lý Thần Tông hóa hổ
Sư Minh Không chữa cho vua Lý Thần Tông hóa hổ
Bệnh liền bớt ngay. Sau khi khỏi bệnh, cảm phục tài năng, Vua Lý Thần Tông phong ông là Quốc sư, miễn thuế dịch cho vài trăm hộ.

Luận bàn về thần thông trong đạo Phật

Từ chuyện vua Lý Thần Tông hóa hổ, Quang Tử xin bàn thêm về cách nhìn nhận về thần thông. Trong Phật giáo, từ thời Đức Phật còn tại thế, Người đã thường xuyên cảnh tỉnh đệ tử không được lạm dụng thần thông, bởi vì chỉ sơ xảy, sẽ gây Nghiệp chướng, đồng thời sẽ gây hệ lụy tai hại cho người đời. Vì sao ? Bởi vì người đời thường không đủ trí tuệ, hễ cứ thấy ai có thần thông là mê mệt tin theo, không còn biết Đạo lý gì nữa. Người tu hành, dù chưa chứng Thánh quả, thậm chí tu sai, đôi khi vẫn cứ xuất hiện thần thông. Người đời tin nghe theo những kẻ tu hành “nửa vời” như thế rất tai hại. Giống như thời Đức Phật, ông Đề Bà Đạt Đa dù tâm địa xấu, làm ra đủ chuyện hại Phật. Nhưng vì đắc Thiền, vẫn xuất hiện thần thông. Ông ta đã dùng phép hiện hình vào cung, biến hóa đủ thứ kỳ lạ, khiến thái tử A Xà Thế hoa mắt, trầm trồ thán phục, hết mực tin tưởng, từ đó nghe theo lời Đề Bà Đạt Đa xúi giục, gây ra những nghiệp chướng khủng khiếp: giết cha soán ngôi, sau đó phải chịu quả báo thê thảm. Xét trên thời gian dài, lạm dụng thần thông không có trí tuệ, sẽ gây ra hiểu lầm, khiến người ta tu hành không phải vì cầu Giải Thoát, Giác Ngộ, mà chỉ vì mong có thần thông. Trong khi thực ra, lực của thần thông rất hạn chế, khi đứng trước Nghiệp lực, chỉ như trứng chọi đá, không thể chống đỡ dù chỉ một khắc. Ta có thể thấy được rõ điều này qua sự việc ngài Mục Kiện Liên – đại đệ tử thần thông đệ nhất của Đức Phật, vào cuối đời khi bị ngoại đạo vây đánh. Dù ngài thừa thần thông để bay lên trời, hoặc biến mất, hoặc đánh thắng được cả đạo quân. Nhưng vì biết đã đến lúc trả Nghiệp kiếp xưa, thần thông vô ích khi quả báo đến, nên Ngài đã thu phép, để yên cho những kẻ ngoại đạo đánh đến chết. Vậy nên người theo Phật tu học, cần nắm chắc bài học quan trọng này. “Nhân quả mạnh mẽ vô vàn Thần thông gặp Nghiệp, cũng tàn ra tro” Từ đó tập trung sức lực và thời gian của mình, thay vì hoa mắt trước những người có thần thông, rồi răm rắp tin theo, thì hãy học sâu kinh điển, hiểu rõ các Quy luật của vạn vật, nhất là luật Nhân quả. Rồi theo đó, vận dụng Nghiệp lực, nỗ lực gieo nhân lành, tránh xa việc bất thiện. Chỉ có con đường đó mới đảm bảo hạnh phúc vững bền. (Quang Tử)
  • Mỗi bài viết là một ngọn đèn nhỏ, mong soi sáng phần nào trên hành trình tu học của bạn. Để những ngọn đèn ấy không ngừng cháy sáng, lan tỏa ánh sáng Phật Pháp đến khắp mọi nơi là tâm nguyện của chúng tôi, nhưng để hành trình này được bền bỉ, chúng tôi rất cần sự chung tay của bạn. Nếu nhận thấy những bài viết này mang lại lợi ích cho bạn, cũng như nhiều người khác, xin hãy đồng hành cùng chúng tôi bằng cách ủng hộ kinh phí để duy trì hoạt động hoằng pháp. Mọi đóng góp xin gửi về STK Vietcombank: 0081001314166(Dinh Bao Trung) Dù nhỏ bé hay lớn lao, sự sẻ chia của bạn đều là động lực quý giá để chúng tôi tiếp tục hành trình ý nghĩa này. Chân thành tri ân!
    Xem thêm: Chuyện ly kỳ về chú chó nghe kinh Video Youtube : 3 kiếp người 10 kếp thú
       

Chuyện Cảm Động về Tái Hổ – “Cứu Vật Vật Trả Ơn” không chỉ là cổ tích

“Cứu vật vật trả ơn” là một câu tục ngữ từ xa xưa để lại, xưa đến mức nhiều người cho rằng nó chỉ là chuyện cổ tích. Ấy thế nhưng câu chuyện về Tái Hổ đã khẳng định lại, rằng đó không phải chỉ là cổ tích…

Bắt đầu bằng tấm lòng nhân ái

Một buổi sáng đông lạnh lẽo năm 1999, mưa phùn như ngọn roi quất vào cảnh vật u buồn của phố thị. Ông Phó Văn Khải, sống tại Cửu Giang, mở cánh cửa gỗ cọt kẹt ra, và một chú chó nhỏ lao thẳng vào nhà, chẳng chút e dè. Chú run rẩy, lấm lem bùn đất, và đôi mắt ủ rũ như ngọn đèn leo lét giữa đêm tối mịt mù. Không ai rõ chú từ đâu đến, nhưng ông Khải thấy trong đôi mắt ấy một lời khẩn cầu. Nhìn cái bộ dạng gầy trơ xương đến thảm hại của nó, ông Khải nghĩ thầm: “Chắc là nó lang thang nhiều ngày chẳng có gì ăn. Tội nghiệp, cứ thế này nó chết đói mất. Thôi thì nuôi nó vậy.”
Cứu vật vật trả ơn - tất cả bắt đầu bằng một cử chỉ nhân ái
Cứu vật vật trả ơn – tất cả bắt đầu bằng một cử chỉ nhân ái
Chút bánh mì, một buổi tắm rửa sạch sẽ, và chú chó nhỏ lột xác thành một sinh linh kiêu hãnh. Bộ lông màu nâu đậm, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ uy nghi như hổ con, khiến ông đặt tên chú là “Tái Hổ”. Từ đó Tái Hổ trở thành người bạn đồng hành, theo ông Khải đi khắp mọi nơi.

Chó cứu người – chiến công đầu tiên

Bà Vương, vợ ông Khải, vốn chẳng ưa gì Tái Hổ. Bà thường càm ràm liên hồi về việc Tái Hổ làm bẩn nhà, khiến bà phải tốn công dọn dẹp. Nhưng định mệnh đã sắp đặt để bà phải thay đổi. Một chiều nọ, cháu trai 7 tuổi của bà nghịch ngợm chơi đùa gần khu nhà máy cũ và không may rơi xuống giếng bỏ hoang. Không ai hay biết, trừ Tái Hổ. Chú sủa đến khản giọng, nhưng chẳng ai nghe. Bất lực, Tái Hổ lao về nhà, cắn lấy ống quần ông Khải kéo đi. Khi đến giếng, Tái Hổ đứng bên mép, đôi mắt khẩn thiết nhìn ông rồi gầm gừ như thúc giục. Ông Khải nhìn xuống giếng, chân tay bủn rủn cả ra khi thấy đứa cháu sắp không trụ nổi nữa. Cháu trai được cứu sống, và từ đó, Tái Hổ trở thành người hùng trong mắt cả gia đình.

“Cứu vật vật trả ơn” không chỉ là chuyện cổ tích.

Ngày 28 tháng 11 năm 2003, căng tin của trường dạy lái xe nơi bà Vương làm bảo vệ nhộn nhịp hẳn lên. Vốn là một cậu nhân viên ra chợ mua được một con chó đã làm thịt, mang về làm một bữa anh em liên hoan. Mùi thơm lan tỏa khắp nơi, khiến bụng ai nấy càng thêm cồn cào. Càng lúc càng đông nhân viên tụ tập về chờ vào bữa, Tái Hổ bỗng lao đến, liên tục sủa vang dội át cả tiếng cười nói của mọi người. Tưởng nó đòi ăn, một người vứt cho nó mấy miếng thịt. Ấy nhưng nó lại dùng chân chặn miếng thịt xuống đất, rồi lại sủa. Chú sủa mãi, cào mãi, nhưng mọi người không quan tâm nữa. Bất lực, mắt Tái Hổ bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Tái Hổ - câu chuyện điển hình về "Cứu vật vật trả ơn"
Tái Hổ – câu chuyện điển hình về “Cứu vật vật trả ơn”
Nó tiến lại gần đám con của nó đứng gần đấy, dùng cái mũi ướt của nó ngửi từng con chó con, dùng lưỡi liếm cẩn thận chỗ dơ trên người của một chú cún. Làm xong, Tái Hổ quay lại, một lần nữa lại cào cấu, rú lên những tiếng bi ai thảm thiết. Mọi người thấy lạ, không hiểu hôm nay nó bị làm sao, nhưng rồi ai vẫn cứ làm việc người nấy. Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng, Tái Hổ xông đến ăn liền ba miếng thịt chó trên mặt đất. – À, thì ra là muốn ăn. Thế mà nãy giờ cứ làm trò mãi – Một người cười cười rồi xoa đầu Tái Hổ. Ấy nhưng thật bất ngờ, chỉ vài phút sau, Tái Hổ ngã xuống, quằn quại trong đau đớn. Máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng, và cứ thế… chú lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng. Tất cả mặt tái mét. Không ai dám động vào nồi thịt nữa. Người ta mang mẫu thịt đi xét nghiệm, và phát hiện trong đó chứa thuốc diệt chuột (Tetramethylenedisulfotetramine), hàm lượng của nó đủ để giết chết một con trâu. Hóa ra, Tái Hổ đã hi sinh mạng sống của mình để phát đi lời cảnh báo, cứu hơn ba mươi người thoát khỏi tử thần.

Chuyện cảm động về Tái Hổ, được ghi lòng tạc dạ

Vợ chồng ông Khải đau buồn không nói lên lời, lặng lẽ đem Tái Hổ đi chôn ở sau vườn. Nhưng ông Trương Ninh Kháng, giám đốc nghĩa trang Hạ Gia Sơn, khi nghe chuyện đã đến nhà xin vợ chồng ông Khải xây mộ cho Tái Hổ trong nghĩa trang. Vợ chồng Phó Văn Khải rất ngạc nhiên, mới nói rằng: – Anh coi trọng Tái Hổ của chúng tôi như vậy, chúng tôi rất lấy làm cảm kích. Nhưng nghĩa trang là nơi an táng cho người. Làm sao có thể chôn cất chó ở đó được? Trương Ninh Kháng đáp: – Thiên địa vạn vật, tất cả rồi cũng chết, thứ lưu lại chỉ có thể là tinh thần. Chẳng lẽ tinh thần của Tái Hổ xả thân cứu người lại không thể khiến chúng ta bội phục hay sao? Hôm đưa tiễn Tái Hổ ra nghĩa trang, trời đổ mưa nặng hạt. Hơn một trăm người, gồm cả những người được Tái Hổ cứu và những người cảm động về sự hi sinh của chú, đã đội mưa đến tiễn đưa chú về nơi an nghỉ cuối cùng. Những giọt nước mắt hòa lẫn trong làn mưa lạnh. Mộ phần của Tái Hổ được xây trang trọng. Trước mộ là một bức tượng tạc hình Tái Hổ với phong thái uy nghi, kiêu hùng của chú khi còn sống.
Mộ Tái Hổ - lời nhắc nhở về câu nói "Cứu vật vật trả ơn"
Mộ Tái Hổ – lời nhắc nhở về câu nói “Cứu vật vật trả ơn”
Kể từ đó nghĩa trang Hạ Gia Sơn có thêm nhiều người đến viếng, mỗi người qua lại đều cúi đầu trước bức tượng Tái Hổ, như một lời cảm tạ đối với một anh hùng lặng lẽ. Từ ấy, người ta vẫn tiếp tục kể cho nhau câu chuyện “Cứu vật, vật trả ơn”, nhưng khẳng định lại rằng, đó không phải chỉ là cổ tích. (Vô Danh)
  • Mỗi bài viết là một ngọn đèn nhỏ, mong soi sáng phần nào trên hành trình tu học của bạn. Để những ngọn đèn ấy không ngừng cháy sáng, lan tỏa ánh sáng Phật Pháp đến khắp mọi nơi là tâm nguyện của chúng tôi, nhưng để hành trình này được bền bỉ, chúng tôi rất cần sự chung tay của bạn. Nếu nhận thấy những bài viết này mang lại lợi ích cho bạn, cũng như nhiều người khác, xin hãy đồng hành cùng chúng tôi bằng cách ủng hộ kinh phí để duy trì hoạt động hoằng pháp. Mọi đóng góp xin gửi về STK Vietcombank: 0081001314166(Dinh Bao Trung) Dù nhỏ bé hay lớn lao, sự sẻ chia của bạn đều là động lực quý giá để chúng tôi tiếp tục hành trình ý nghĩa này. Chân thành tri ân!”
    Xem thêm: Cá trê báo ân Ân nghĩa tiền kiếp thành mẹ con hiện tại Video Youtube: Cách giải xui hiệu quả

Đêm Thành Đạo: hành trình tìm đường cứu khổ chúng sinh của Đức Phật Thích Ca

Luân Hồi Khổ Đau: Vòng Lặp Không Hồi Kết

Để hiểu được vì đâu trong đêm Thành Đạo, Đức Phật Thích Ca bỏ hết vương quyền ngôi báu, lặn lội vào rừng tu hành gian khổ bao năm để tìm đường Giải thoát. Chúng ta cùng quay ngược thời gian, tìm về quá khứ xa xưa…

Nghe podcast của bài viết trên Youtube :

Từ rất xa xưa, vô số thời gian không thể tính kể, con người cùng mọi chúng sinh ở các cảnh giới khác nhau đã luôn chìm trong đau khổ. Con người ta hễ sinh ra là lập tức có những đau khổ bủa vây lấy, tận cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Bao nhiêu cuộc chiến tranh kéo dài suốt lịch sử loài người, máu chảy thành sông, xác chết thành núi. Bao nhiêu dịch bệnh nối nhau phát sinh, chưa từng khi nào y học chữa được hết. Rồi bao lần thiên tai động đất, bao lần nạn đói hoành hành, bao lần sinh ly tử biệt… Ngay trong cuộc sống thường ngày, cũng luôn thường trực hàng trăm ngàn loại khổ đau khác nhau dày vò kiếp người :sinh – lão – bệnh – tử – ái biệt ly – oán tắng hội – cầu bất đắc – ngũ ấm xí thịnh khổ.
Luân hồi khổ đau đầy nước mắt và ly biệt
Dù cho cái chết có đến, cũng hoàn toàn không phải là chấm dứt. Nó chỉ là một cái mốc đánh dấu chuyển giao từ loại khổ này sang loại khổ khác mà thôi. Vì sau khi chết, linh hồn sẽ phải chuyển kiếp sang một cảnh giới mới. Nếu sinh xuống địa ngục, sẽ là tột cùng của đau đớn với hàng triệu cực hình thảm khốc có thể kéo dài từ hàng trăm năm lên đến hàng tỉ năm. Nếu sinh làm kiếp quỷ đói, sẽ phải nếm trải cảnh đói khát dai dẳng từ hàng trăm năm lên đến hàng triệu năm. Chưa kể đến nhiều nỗi dày vò khác như lạnh căm căm hoặc nóng hừng hực, bị quỷ thần tra tấn, đánh đập, trùng độc rúc rỉa v.v… Nếu sinh làm kiếp súc sinh, bị bản năng khống chế, ăn thịt hoặc bị ăn thịt, cắn xé lẫn nhau, chịu cảnh ngu si, tăm tối. Địa ngục, quỷ đói, súc sinh khổ không tả siết, nhưng dù may mắn hơn, sinh vào cõi người, cõi thần A Tu La hay sinh lên cõi trời, khổ đau cũng chỉ là ít hơn chứ không phải chẳng khổ. Quan trọng nhất là dù sinh về cõi nào cũng đều có thời hạn. Khi thọ mạng đã hết thì dù là ở cảnh trời cao nhất cũng vẫn phải đầu thai xuống các cõi thấp, có khi sinh xuống đến tận địa ngục, quỷ đói, súc sinh mà chịu khổ. Cứ thế kiếp kiếp nối nhau, hết sinh lên cảnh giới cao, lại sinh xuống cảnh giới thấp, không có điểm dừng. Vì luân hồi chuyển kiếp là bất tận, cho nên đau khổ của chúng sinh cũng là bất tận. Mỗi mỗi chúng sinh suốt vô số kiếp qua, khóc vì khổ đau, khóc vì mất nhau, nước mắt cộng lại nhiều hơn nước biển cả.

Vị Bồ Tát Từ Bi Và Lời Thệ Nguyện

Vào thủa ấy, có một vị hiền nhân trí tuệ siêu việt, nhìn thấy được toàn cảnh khổ đau của chúng sinh khắp trong vũ trụ. Vì lòng từ bi thương xót chúng sinh vô hạn, người ấy phát tâm muốn cứu thoát tất cả chúng sinh vĩnh viễn không còn phải chịu bất cứ nỗi khổ đau nào nữa. Nhưng phải làm cách nào ? Gặp người nghèo đói, nếu bố thí tiền bạc, đồ ăn thức uống, quần áo vật dụng, giúp người ta no đủ được một vài ngày, vài tháng chứ sao no đủ được cả đời ? Dù no đủ được một đời này cũng đâu no đủ muôn đời sau ? Gặp người bệnh tật, có chữa cho họ hết bệnh, cũng đâu có nghĩa họ sẽ không bao giờ bị bệnh trở lại. Huống chi luôn có những bệnh chẳng thuốc nào trị dứt ? Rồi thì cái chết vẫn tìm đến, không sớm thì muộn, không cách này thì cách khác, nào có ai trường sinh bất tử được đâu ? Rồi gặp người đau khổ vì ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc.v.v… biết lấy gì giúp họ xoa dịu hết đau khổ đây ? Chỉ có một cách duy nhất có thể chấm dứt tất cả khổ vĩnh viễn cho chúng sinh, đó là Đạo Bồ Đề.­­ Chỉ khi chúng sinh giác ngộ được Đạo Bồ Đề, chứng thành Thánh Quả, mới có thể được giải thoát khỏi vòng vây của luân hồi sinh tử. Thấu hiểu được điều đó, vị hiền nhân kia phát lên lời thệ nguyện, dù cho máu chảy đầu rơi, xương tan thịt nát suốt vô số kiếp, cũng quyết đi tìm Đạo Bồ Đề về cho chúng sinh, cứu chúng sinh vĩnh viễn thoát khỏi khổ đau của luân hồi sinh tử. Từ ấy, vị hiền nhân kia do nhân quả lời nguyện đã phát, trở thành một vị Bồ Tát, trải qua kiếp kiếp đời đời nối nhau trùng điệp, Ngài tu Bồ Tát Đạo tinh tấn không dừng nghỉ. Để tìm được Chánh Pháp sâu xa, vị Bồ Tát ấy sẵn lòng bỏ mạng cầu Đạo, kiếp kiếp nối nhau trải bao thử thách, đóng ngàn cây đinh trên người, khoét ngàn cái lỗ trên thân, nhảy vào hầm lửa cháy rực… Lột da làm giấy, cắt máu làm mực, chẻ xương làm bút, dùng để biên chép kinh điền, quyết  lòng học Đạo. Để gieo duyên hóa độ chúng sinh, Ngài chẳng tiếc của báu đến thân mạng, kiếp này Ngài nhảy xuống vực cho hổ đói xé xác, kiếp kia Ngài cắt da lóc thịt làm thức ăn cho đủ loại chúng sinh. Ai xin gì Ngài đều chẳng từ chối, người nghèo thiếu đến xin, Ngài mở kho bố thí vàng bạc châu báu. Người muốn ngai vàng Ngài sẽ nhường ngôi, cho đến kẻ xin đầu, Ngài chặt đầu, ai xin da, Ngài lột da. Đi khắp quả địa cầu, cắm một cái dùi xuống bất kì chỗ nào, cũng đều là chỗ vị Bồ Tát ấy từng vì chúng sinh mà bỏ mạng. Trải qua số kiếp nhiều hơn số hạt bụi của Tam Thiên Đại Thiên thế giới nghiền nát ra, vị Bồ Tát ấy vì tìm cầu Đạo Bồ Đề cứu độ chúng sinh, đã tu hành viên mãn đầy đủ lục độ Ba La Mật thâm sâu, dùng Tứ Nhiếp Pháp gieo duyên nợ sâu dày với vô biên vô lượng chúng sinh, tích lũy công đức khổng lồ không sao tính đếm hình dung được hết, được Đức Phật Nhiên Đăng thủa quá khứ và rất nhiều chư Phật khắp mười phương khen ngợi, cùng thọ ký cho rằng : “ Ông về sau sẽ thành Phật, hiệu là Thích Ca Mâu Ni.” Cuối cùng, vào thời Hiền Kiếp, cõi nước tên là Ta  Bà, khi con người thọ mạng trung bình khoảng trăm tuổi, vị Bồ Tát ấy đã tu hành viên mãn con đường Bồ Tát Đạo khó khăn, gian khổ, lâu xa thăm thẳm, mọi nhân duyên đã chín muồi. Ngài từ cung trời Đâu Suất sinh xuống nhân gian làm thái tử con vua Tịnh Phạn, nước Ca Tỳ La Vệ, được đặt tên là Tất Đạt Đa. Dù lớn lên trong nhung lụa, nhưng Thái Tử chẳng màng đến vinh hoa quyền thế, năm 29 tuổi, Thái Tử từ bỏ hoàng cung với Ngai vàng đang chờ đón, bỏ lại mọi sung sướng tột đỉnh của bậc đế vương, xuất gia tu hành. Trải qua 6 năm khổ hạnh tột cùng chưa ai làm được, xong vẫn không đạt được Giác Ngộ, chứng minh rằng con đường khổ hạnh không đưa đến giải thoát, Ngài chuyển hướng sang tu hành thiền định.

Đêm thành Đạo: Thành Tựu Giải Thoát

Đêm thành Đạo dưới cội Bồ Đề
Giữa khu rừng Pip-pha-la hoang vắng, dưới tán một cây đại thụ, Ngài trải cỏ làm tọa cụ, ngồi xuống rồi phát lời thề rằng: -Dù cho da, thịt, xương, gân của ta có tan hoại và máu ta có khô cằn. Nếu không đạt quả vị Chánh Giác, ta sẽ không rời chỗ này. Trong tư thế kiết già, Ngài nhập sâu vào trong thiền định, trải suốt 49 ngày đêm. Vào đêm cuối cùng, chính là Đêm Thành Đạo 8-12, trước thời điểm định mệnh ấy, ma vương Ba Tuần cùng ma quân ùn ùn kéo đến, quyết phá không để ngài tiếp tục thiền định mà chứng được Đạo Quả, vượt thoát khỏi lưới ma. Chúng hiện ra đủ thứ ma chướng, khi thì dụ dỗ bằng những thiên nữ sắc nước hương trời, khi thì hóa hiện thiên binh vạn mã hung tợn gào thét, bắn tên xối xả, nhưng bất luận là gì, Ngài vẫn ngồi yên bất động, không rời khỏi thiền định. Do công đức, oai thần của Bồ Tát đã viên mãn, những mũi tên phóng đến chẳng thể bắn trúng Ngài, mà biến thành hoa rồi tan mất. Biết chẳng thể thay đổi được gì, Ma Vương hậm hực bỏ đi. Cuối cùng, vào khoảnh khắc sao mai vừa ló rạng, một ánh sáng bừng lên, xé tan màn vô minh tăm tối đã che phủ từ muôn kiếp xa xưa, Người đã chứng Đạo Bồ Đề, thành Đấng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác, hiệu là Thích Ca Mâu Ni Phật.

Phật thành Đạo: mở ra Chánh Pháp soi sáng muôn đời sau

Từ ấy, bình minh của Chánh Pháp soi sáng khắp muôn nơi, trải suốt 45 năm, Người đem Đạo Bồ Đề truyền dạy khắp Tam Giới. Từ ấy, chúng sinh được biết đến con đường Giác Ngộ, giải thoát vĩnh viễn ra khỏi biển khổ luân hồi muôn kiếp. Từ ấy, vô lượng chúng sinh khắp các cảnh giới từ địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh, đến cõi người, A Tu La, các cõi trời  đã quy y, trở thành đệ tử của Đức Phật, bậc Thiên Nhân Sư, Đấng Từ phụ muôn loài, hưởng được pháp vị Cam Lồ, hóa giải muôn thứ khổ đau. Nương theo Chánh Pháp Như Lai, hàng ngàn vị đã chứng quả vị A La Hán, chấm dứt sinh tử đạt đến Niết Bàn, vô số vị phát Bồ Đề Tâm, nguyện sẽ theo chân Phật tu Bồ Tát Đạo cứu độ hết thảy chúng sinh. Suốt hơn 2500 năm, trải qua bao thăng trầm, nhưng ánh sáng Phật Pháp vẫn không ngừng soi lối cho nhân loại, từng bước đưa chúng sinh về đến bến bờ của an vui, của Giác Ngộ. Và đêm nay, Đêm Thành Đạo mùng 8 tháng 12 Âm lịch, đệ tử chúng con – những chúng sinh còn bị vô minh che lấp, trầm luân trong biển khổ, may mắn được khai sáng bởi Đạo Bồ Đề, bởi những chân lý mà Đức Như Lai trải muôn triệu kiếp khổ tu mới có được. Nhờ những chân lý ấy, cuộc đời chúng con vơi bớt đi bao nỗi khổ đau, tâm hồn chúng con xóa tan đi bao tăm tối. Nhờ những chân lý ấy, mảnh đất tâm nơi chúng con được gieo xuống những hạt giống của Bồ Đề, để muôn kiếp sau vươn lên thành quả vị Giải Thoát, chấm dứt luân hồi khổ đau vĩnh viễn. Nối bước Đức Như Lai, đem lại an vui Giác Ngộ cho muôn loài. (Quang Tử) Xem thêm: Video Youtube : Ý nghĩa Đêm thành Đạo Văn sám Phật Đản Sinh 12 loại khổ đau kiếp người

Sự IM LẶNG CỦA NGƯỜI TỐT ẩn chứa nguy cơ gì ?

Sự im lặng của người tốt

“Tất cả những gì cần thiết để cái ác chiến thắng chính là những người tốt không làm gì cả.” – Edmund Burke. Khi những điều tồi tệ, xấu xa lan tràn trên xã hội này, tội lỗi dễ dàng được đổ lên đầu những thủ phạm trực tiếp, pháp luật bắt chúng vào tù, báo chí, công chúng lên án gay gắt. Nhưng liệu tất cả trách nhiệm đều do những thủ phạm đó ? Chúng ta cần hỏi thêm một câu nữa để nhìn ra vấn đề: – Vậy khi cái ác lây lan, những người tốt đã làm gì? – Tại sao người tốt không lây lan cái thiện ra khắp xã hội một cách nhiệt tình như những kẻ xấu lây lan cái ác ? Thực tế đáng buồn là hầu hết những người vẫn “tự cho mình là người tốt”, tự xếp mình vào hàng ngũ những người “thiện”, đã im lặng, không làm gì cả. Họ có thể có một vài động thái hời hợt, như thở dài, buông vài câu than vãn, khấn vài câu nguyện, nhưng chung quy, vẫn là mặc kệ cuộc đời.
Sự im lặn
Sự im lặng của người tốt ẩn chứa nhiều vấn đề
Có lẽ, ta cần gọi họ bằng một cái tên chính xác, đó không phải người tốt, mà là một “người bàng quan”. Họ có thể không làm điều gì xấu ác cả (vậy nên họ thường nghĩ mình cũng là người tốt) họ chỉ đơn giản là IM LẶNG. Đối trước cái bất thiện, họ không đấu tranh, không cố sửa chữa, cũng không có động thái gì giúp sức cho cái thiện phát triển.

“Người tốt năng động” khác biệt như thế nào ?

Còn một người tốt thực sự, họ khác, họ sẽ hành động. Rất ít, nhưng cuộc đời vẫn luôn tồn tại những “người tốt năng động”, sẵn sàng làm một điều gì đó. Hoặc nhiệt tình làm những việc thiện, hoặc đấu tranh với cái ác, hoặc giúp mọi người sửa chữa lỗi lầm, hoặc chung tay với nhau lan tỏa cái  thiện ra khắp xã hội. Nhưng thực tế, người tốt thường gặp nhiều khó khăn, vì họ thường luôn là thiểu số. Họ thường lẻ loi khi làm những việc thiện, thậm chí còn bị người đời mỉa mai, nhìn như những người bao đồng lập dị. Hoặc họ gặp phải sự thờ ơ của mọi người xung quanh, qua thời gian dài, họ bị mất tinh thần vì không có ai ủng hộ. Vấn đề đáng lo ngại, đó là hiện nay, số người bàng quan chiếm một tỉ lệ đông đảo trong xã hội. Họ không nhận ra sự im lặng của mình tiềm tàng rất nhiều mối nguy hại. Hãy cùng Quang Tử phân tích thêm điều này.

1- “Bật đèn xanh” cho cái xấu.

Khi những việc xấu diễn ra không bị cản trở, nó có xu hướng lan rộng và ngày càng nghiêm trọng hơn. Trong tâm lý học, có một lý thuyết tên là “Ô cửa sổ vỡ” do hai nhà khoa học xã hội James Q. Wilson và George L. Kelling chủ thuyết, nó mô tả rằng, khi một cửa kính bị đập vỡ, không ai sửa chữa, đông người qua lại nhìn thấy không có động thái gì, thì cả cộng đồng sẽ dần chấp nhận việc đập vỡ cửa kính là bình thường. Điều đó khiến cho những kẻ thích đập phá gia tăng đập vỡ nhiều cửa kính khác. Nếu cộng đồng vẫn không có phản ứng gì, các việc xấu khác sẽ dần gia tăng, vì những kẻ xấu cho rằng dù có làm gì thì cũng không bị phạt hay làm sao cả.
Im lặng của người tốt
Im lặng của người tốt khiến cái xấu thừa cơ phát triển

2- Lan truyền sự vô cảm

Khi sự thờ ơ, lạnh nhạt diễn ra trên diện rộng, bất kể lí do bên trong mỗi người là gì, thì theo “Hiệu ứng đám đông”, cộng đồng dần mặc định sự thờ ơ là điều hiển nhiên, và ngày càng gia tăng số lượng người vô cảm, mặc kệ đời tốt xấu, miễn không liên quan đến mình. Bạn muốn sống trong một thế giới vô cảm, lạnh lùng như thế chứ ?
Một ông lão ngã gục trên đường, chỉ nhận được sự im lặng của người tốt
Một ông lão ngã gục trên đường, chỉ nhận được sự im lặng của người tốt

3- Lụi tàn những điều tốt đẹp

Cả hai điều trên khi được duy trì trên diện rộng, thì những điều tốt đẹp của cuộc sống sẽ bị tàn phá và dần thui chột. Vì người tốt bị đuối sức trước cuộc đua với cái xấu. Không có ai tiếp lửa, ủng hộ, giúp sức khiến những việc thiện đành phải bỏ dở, không thể duy trì. Ngược lại, những việc xấu thì lan tràn, vì thật kỳ lạ, người xấu thường rất nhiệt tình trong việc cổ vũ nhau, đã vậy lại ít gặp cản trở vì xung quanh đa số là người bàng quan. Thực tế đã chứng minh điều này. Những tệ nạn cờ bạc, nghiện hút, hành hung… nhiều khi diễn ra công khai tại khắp nơi, từ nông thôn đến thành thị, người dân có thấy cũng kệ, chỉ đến khi sự vụ nghiêm trọng lắm thì người ta mới báo cảnh sát. Và thế là tệ nạn có cơ hội để phát triển đến mức cảnh sát có nỗ lực bắt cũng không xuể.
Con nghiện có thể thản nhiên hút chích ngoài đường nhờ sự im lặng của người tốt
Con nghiện có thể thản nhiên hút chích ngoài đường nhờ sự im lặng của người tốt
Giang hồ mạng thì lên Youtube dạy đời, được hàng vạn người tung hô, cổ xúy. Nhưng nhiều gương người tốt, việc tốt thì thường bị chìm nghỉm vì chẳng mấy ai quan tâm. Trên mạng xã hội, những thông tin tiêu cực hoặc nhảm nhí, vô nghĩa đánh vào thị hiếu thấp hèn, thì rất đông người tương tác, bình luận giúp thuật toán Facebook đẩy mạnh hiển thị nhiều hơn. Còn những nội dung mang ý nghĩa, mang lợi ích cho mọi người thì thường ít được quan tâm, lượng tương tác thấp, nhanh chóng chìm nghỉm và biến mất. Còn rất nhiều, nếu bạn quan sát sẽ dễ dàng tìm thấy.

Kết

Không ai sinh ra đã được cố định là người tốt, kẻ xấu hay người bàng quan cả. Tất cả là do lựa chọn của mỗi người trong từng khoảnh khắc. Quang Tử mong rằng khi đọc bài viết, bạn sẽ dành một vài phút suy ngẫm, để quyết định mình sẽ là ai trong xã hội này. Hãy nhớ rằng, sự im lặng không phải là vô hại. Trong một thế giới đầy rẫy những điều xấu, chính hành động dù nhỏ nhất của bạn cũng có thể giữ lại ánh sáng của cái thiện. Giúp đỡ ai đó qua khó khăn, lên một kế hoạch từ thiện công phu, hay ủng hộ, cổ vũ cho những người khác hành thiện, dù nhỏ hay lớn, tất cả đều đáng quý. Hãy để cuộc sống của bạn là ngọn nến thắp lên hy vọng, thay vì một bóng tối lặng im. Thế giới nơi bạn đang sống cần tiếng nói và hành động của bạn. Hãy bắt đầu từ ngày hôm nay. (Quang Tử)

  • Mỗi bài viết là một ngọn đèn nhỏ, mong soi sáng phần nào trên hành trình tu học của bạn. Để những ngọn đèn ấy không ngừng cháy sáng, lan tỏa ánh sáng Phật Pháp đến khắp mọi nơi là tâm nguyện của chúng tôi, nhưng để hành trình này được bền bỉ, chúng tôi rất cần sự chung tay của bạn. Nếu nhận thấy những bài viết này mang lại lợi ích cho bạn, cũng như nhiều người khác, xin hãy đồng hành cùng chúng tôi bằng cách ủng hộ kinh phí để duy trì hoạt động hoằng pháp. Mọi đóng góp xin gửi về STK Vietcombank: 0081001314166 (Dinh Bao Trung) Dù nhỏ bé hay lớn lao, sự sẻ chia của bạn đều là động lực quý giá để chúng tôi tiếp tục hành trình ý nghĩa này. Chân thành tri ân!

Xem thêm: Bài học thành công từ cây tre – P1 Quy luật của những con nhím Xem thêm các bài viết trên Fanpage Quang Tử: https://www.facebook.com/tg.quangtu

CÂU CHUYỆN PIANO, BÀI HỌC TỪ THỬ THÁCH – NGỤ NGÔN HIỆN ĐẠI #4

Cậu sinh viên khổ sở

Một sinh viên khoa nhạc đang bước vào phòng tập, trên chiếc piano có đặt một bản nhạc mới. “Khó quá …”, anh ta lắp bắp nói một mình, cảm thấy nao núng và mất tự tin đối với việc đánh đàn. Đã ba tháng trôi qua từ khi được vị giáo sư mới này hướng dẫn, anh ta không biết tại sao ông lại dùng phương pháp này để dạy học sinh. Với dáng vẻ miễn cưỡng, anh ta bắt đầu dùng mười đầu ngón tay để “chiến đấu” trên những phím đàn. Vị giáo sư hướng dẫn anh ta là một thầy giáo dạy piano nỗi tiếng. Khi dạy ngày đầu tiên, ông đã đưa một bản nhạc cho anh: “Em hãy thử đánh đi”. Vì bản nhạc rất khó, nên khi anh ta đánh nghe âm thanh cứng nhắc và mắc nhiều lỗi. “Vẫn chưa được thuần thục lắm. Về nhà em phải luyện tập thêm nhé”, khi tan học vị giáo sư đã dặn dò anh ta. Anh ta đã luyện tập trong vòng một tuần. Sang tuần thứ 2 anh dự định đánh bản nhạc cho giáo sư nghe, không ngờ giáo sư lại dưa cho anh ta một bản nhạc còn khó hơn bản nhạc lần trước và nói “Hãy thử đỉ”. Giáo sư không hề đả động gì đến bản nhạc của tuần trước và anh ta lại phải vật lộn với những thách thức của bản nhạc khó một lần nữa. Tuần thứ 3 một bản nhạc khó hơn nữa lại xuất hiện. Tình hình cứ tiếp tục như thế, mỗi lần lên lớp anh ta lại bị hành hạ bởi một bản nhạc mới, sau đó đưa bản nhạc đó về nhà luyện tập, tiếp đó khi trở lại lớp học vào tuần kế tiếp lại gặp một bản nhạc có mức độ khó gấp đôi. Dù đã cố gắng lắm rồi nhưng anh ta vẫn không theo kịp và cho dù đã luyện tập kỹ ở nhà nhưng đến lớp anh ta vẫn không có được cảm giác nhẹ nhõm và thành thục. Anh ta ngày càng cảm thấy lo lắng bất an và bắt đầu nhụt chỉ. Giáo sư bước vào phòng tập. Anh ta không chịu đựng nổi nữa và thấy rằng cần phải hỏi cho ra nhẽ tại sao trong ba tháng nay ông lại liên tục giày vò hành hạ anh bởi những bản nhạc khó ấy. Vị giáo sư không nói câu nào và lôi ra bản nhạc của tuần đầu tiên đưa cho anh ta và nói: “Hãy đánh đi”. Ông nhìn anh ta với ánh mắt kiên định. Kết quả không thể ngờ tới, đến anh ta cũng vô cùng kinh ngạc. Anh ta lại có thể đánh bản nhạc này tuyệt vời và cảm động đến thế. Giáo sư lại đưa cho anh bản nhạc của tuần thứ hai, anh ta vẫn thể hiện được trình độ diễn xuất tuyệt vời của mình. Sau khi diễn tấu kết thúc, anh ta sững sờ nhìn thấy, không nói nên lời. “Nếu như tôi cứ để anh luyện tập những bản nhạc mà anh đã quen rồi, có lẽ bây giờ anh vẫn luyện tập bản nhạc đầu tiên và anh sẽ không đạt được trình độ như hiện nay…”, vị giáo sư chậm rãi nói.  

Luận bàn : bài học không lời từ “thử thách”

Vị giáo sư đã khéo léo dạy học trò vượt qua giới hạn của mình bằng phương pháp “thử thách liên tục.” Đây là một phương pháp dạy độc lạ với hiệu quả bất ngờ, không phải ai cũng dám thử. Đây là bí quyết của ông ấy
  1. Đẩy bản thân ra khỏi vùng an toàn:
    • Vị giáo sư không cho học sinh của mình “bám víu” vào những bản nhạc quen thuộc để hài lòng với hiện tại. Thay vào đó, ông liên tục đặt ra những thử thách mới. Điều này tương tự như trong cuộc sống: nếu ta cứ mãi làm những việc dễ dàng, ta sẽ không bao giờ phát triển.
    • Ví dụ, trong thể thao, một vận động viên luôn phải tăng dần mức độ bài tập mới có thể đạt đỉnh cao. Những vận động viên cử tạ chẳng hạn, không thể nâng mãi một mức tạ cố định nếu muốn cơ bắp phát triển.
  2. Hiệu ứng tích lũy:
    • Những bản nhạc khó trong câu chuyện thực chất đã rèn luyện “âm thầm” các kỹ năng của người học, ngay cả khi anh ta không nhận ra. Tư duy của cậu học trò, cũng như nhiều người trong xã hội quá đặt nặng vào sự công nhận, thông qua thành tích khi kiểm tra, mà không hiểu rằng cái quan trọng là sự tích lũy khả năng thông qua thử thách. Vị giáo sư đã lật ngược lại vấn đề, đặt trọng tâm vào thử thách, thay vì thành tích. Và cậu học trò chỉ nhận ra kết quả khi quay lại bản nhạc cũ, kỹ năng đã được tích lũy khiến anh ta chơi một cách thành thạo.
    • Trong học tập, ví dụ này rất rõ: khi học ngoại ngữ, ban đầu chúng ta thấy khó khăn với các từ vựng hay cấu trúc mới, nhưng qua thời gian, khi được luyện tập trong nhiều ngữ cảnh khác nhau, chúng ta lại thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Kết luận: Câu chuyện nhắc nhở chúng ta rằng những điều khó khăn trong cuộc sống không phải là rào cản, mà là bệ phóng. Nếu muốn tìm thấy phiên bản tốt hơn của chính mình, hãy quẳng mình vào những thử thách. Hãy nhớ rằng, như vị giáo sư đã nói: Nếu bạn cứ dừng lại ở những điều quen thuộc, bạn sẽ không bao giờ thấy được đỉnh cao mà mình có thể đạt tới.    

BÀI HỌC Ý NGHĨA TỪ VIỆC “MÀI RÌU”- NGỤ NGÔN HIỆN ĐẠI #3

Bài học của người công nhân

Một công nhân tim được một việc làm có tiền công rất hậu trong một công trường gỗ. Anh ta quyết tâm sẽ chăm chỉ làm việc. Ngày đầu tiên đi làm, ông chủ đưa cho anh ta một cái rìu và nói với anh rằng công việc hàng ngày của anh là chặt cây. Anh công nhân cặm cụi làm việc, trong ngày hôm đó anh ta chặt được 20 cây gỗ. Ông chủ rất vui mừng và khen anh ta làm việc rất tốt. Anh công nhân được ông chủ khen trong bụng rất vui mừng. Ngày thứ hai anh ta làm việc tích cực hơn nhưng chỉ chặt được 16 cây gỗ. Đến ngày thứ ba, anh ta nỗ lực làm việc với cường độ gấp đôi ngày hôm trước, nhưng chỉ chặt được có 10 cây gỗ. Anh công nhân rất hổ thẹn và cảm thấy mình thật là vô dụng, bèn đến xin lỗi ông chủ. Anh ta nói rằng mình càng gắng sức bao nhiêu thì hiệu quả công việc càng giảm đi bấy nhiêu. Với kinh nghiệm bao năm trong nghề, ông chủ ánh mắt sắc bén nhìn anh ta và hỏi: – Bao lâu thì anh mài lưỡi rìu một lần ? Anh ta nghe xong bên sững sờ người trả lời: – Mài lưỡi riu ư? Cả ngày tôi bận chặt gỗ, lấy đâu thời gian để mài rìu ? – Ồ, anh không biết rồi, chính vì mỗi ngày anh không chịu bỏ 5 phút mài rìu, anh đã đánh mất 10 cây gỗ đáng ra anh đã chặt được trong ngày hôm nay đó.

Luận bàn: Năm phút “mài”, đỡ cho ngày dài vất vả

Bạn thấy không, đôi khi chúng ta cứ mải mê theo đuổi năng suất mà quên mất phải vun bồi “công cụ” của chính mình. Vốn dĩ, làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng làm việc thông minh còn quan trọng gấp bội. Nếu cứ hùng hục làm, rồi tưởng như thế là đủ, rồi không chịu đầu tư mài sắc tư duy, phát triển kỹ năng, tìm kiếm phương pháp hiệu quả hơn – thì dù có nỗ lực cách mấy, thành quả vẫn bị sụt giảm. Chất lượng công việc không chỉ đến từ sự cật lực mà còn đến từ tư duy chuẩn bị, thay đổi cách tiếp cận. Thử hỏi, nếu không đều đặn “làm mới” bản thân, liệu chúng ta có tiếp tục duy trì đỉnh cao hiệu suất được lâu dài? Bài học ý nghĩa này để lại cho bạn những suy nghĩ gì ? Hãy chia sẻ nhé. (Sưu tầm: Đông Tây Kim Cổ)  

CÂU CHUYỆN 20 ĐÔLA – NGỤ NGÔN HIỆN ĐẠI #2

Cậu con trai và ông bố cáu kỉnh

Một ông bố làm việc xong về nhà rất muộn. Ông rất mệt và hơi buồn bực trong lòng. Khi về tới nhà, ông thấy cậu con trai 5 tuổi đang đứng đợi mình ở bực cửa. Thấy bố, cậu bèn hỏi: –  Bố, con có thể hỏi bố một câu được không bố? – Con muốn hỏi gì? – Thưa bố, một tiếng đồng hồ bố kiếm được bao nhiêu tiền? – Điều này dâu có liên quan đến con, sao con lại hỏi bố như thế? – ông bố bực tức hỏi lại. – Con chỉ muốn biết thôi, bố hãy nói cho con biết 1 giờ bổ kiếm được bao nhiêu tiền đi? – đứa con van nài. – Nếu như con muốn biết thì bố nói cho con biết 1 giờ bố kiếm được 20 đôla. – Dạ-  đứa con củi đầu xuống, sau đó nói tiếp – Bố có thể cho con mượn 10 đôla được không? Ông bố tức giận nói: – Nếu con có muốn mượn tiền của bố để đi mua những đồ chơi vô bổ thì tốt nhất hãy quay trở lại phòng của con, nằm trên giường và tự vấn bản thân tại sao mình lại ích kỷ như thể. Trong lúc bố phải đi làm quần quật suốt ngày để kiếm tiền, thì con lại phung phí tiền như thế. Đứa con lặng lẽ quay lên phòng và đóng cửa lại. Ông bố ngồi xuống nhưng trong lòng vẫn còn bực bội. Một lát sau, ông bố bình tĩnh trở lại. Ông nghĩ rằng: “Có thể mình đối xử với con quả nghiêm khắc chăng? Hoặc có thể con mình cần tiền để mua một vật dụng nào đó, hơn nữa bình thường nó cũng ít xin tiền”. Ông bổ liền bước vào phòng cậu con trai và hỏi: – Đã ngủ chưa con? – Dạ chưa, con vẫn còn thức bố ạ – đứa con trả lời. –  Vừa nãy bỏ đã quá nghiêm khắc với con – ông bố nói – Vì hôm nay bố gặp quá nhiều chuyện bực mình. Đây là 10 đôla của con – Cảm ơn bố Nói rồi đứa con lôi dưới gối một đồng tiền lẻ cũ nát, rồi cần thận đếm từng đồng một. –  Tại sao con có tiền rồi lại còn xin bố – ông bố bực dọc hỏi. – Bởi vì số tiền của con chưa đủ, bây giờ bố cho thêm mới đủ – đứa trẻ trả lời – Bố ơi, hiện tại con đã có 20 đôla rồi, con có thể mua được một tiếng đồng hồ của bố dược không? Ngày mai bố có thể về nhà sớm hơn một tiếng được không? Con muốn ăn tối cùng bố.

Luận bàn

Câu chuyện này thật sự chạm vào trái tim! Đứa trẻ năm tuổi không chỉ ngây thơ mà còn sâu sắc hơn ta tưởng. Nó không muốn đồ chơi, không muốn quần áo mới, mà chỉ muốn “mua” chút thời gian của bố để cùng ăn tối – điều mà nhiều người lớn đôi khi lại lãng quên. Thật đáng suy ngẫm khi dòng chảy hối hả của cuộc sống hiện đại đẩy chúng ta lao vào cuộc mưu sinh mả miết, nghĩ rằng việc mang lại tiền bạc là cách tốt nhất để yêu thương, nhưng lại bỏ quên thứ quý giá nhất: sự hiện diện của chính mình mới là điều mà người thân mong muốn nhất. Thế nên, đôi khi “về nhà sớm một giờ” lại có ý nghĩa hơn tất cả những gì ta kiếm được trong cả ngày dài. Còn bạn, đã dành đủ “20 đôla” thời gian cho người thân yêu chưa? (Sưu tầm: Đông Tây Kim Cổ)

QUY LUẬT CỦA NHỮNG CON NHÍM – NGỤ NGÔN HIỆN ĐẠI #1

Bài học của đàn nhím

Trong rừng sâu có một bầy nhim đang run cầm cập vì lạnh. Để chống rét chúng chỉ còn cách đứng lại thật gần nhau. Nhưng vì không chịu được những cái gai dài của nhau, được một lúc chúng lại phải chạy xa nhau ra.
Những con nhím tụ lại bên nhau khi trời lạnh
Vì thời tiết quá lạnh, chúng lại muốn lại gần nhau, nhưng cảm giác đau đớn khi gần nhau khiến chúng lại phải chạy ra xa nhau. Cứ như vậy nhiều lần gần nhau rồi lại xa nhau, bị giằng xé giữa cái lạnh và cảm giác đau đớn. Cuối cùng thì những con nhím cũng tìm được một khoảng cách thích hợp để cho chúng có thể sưởi ấm cho nhau mà không bị những cái gai của con khác đâm vào người mình. _____________

Luận bàn:

Câu chuyện về bầy nhím trong rừng sâu là một ẩn dụ đầy thâm thúy về mối quan hệ con người trong cuộc sống. Nó phản ánh cách chúng ta thường phải tìm kiếm sự cân bằng giữa việc tiếp cận gần gũi để nhận được sự ấm áp, đồng thời giữ khoảng cách vừa đủ để tránh tổn thương lẫn nhau. Trong hành trình này, chúng ta học cách đối diện với mâu thuẫn giữa nhu cầu kết nối và ranh giới cá nhân. Bài học đầu tiên ở đây là: Sự thân mật cần một khoảng cách phù hợp. Nhím không thể sưởi ấm nếu quá xa nhau, nhưng cũng không thể chịu được nếu lại quá gần. Con người cũng vậy. Dù chúng ta cần tình yêu, sự hỗ trợ và quan tâm, nhưng nếu không tôn trọng không gian cá nhân của người khác, mối quan hệ có thể trở nên ngột ngạt và đầy đau đớn. Ta hãy cùng xem xét cách ứng dụng quy luật “Con nhím” này vào thức tế
  1. Gia đình: Trong một gia đình, cha mẹ thường muốn con cái luôn nghe lời và gần gũi. Nhưng nếu cha mẹ kiểm soát quá mức, con cái sẽ cảm thấy bị ngộp thở và cần khoảng cách để tự do phát triển. Chỉ khi tìm được sự cân bằng giữa yêu thương và tôn trọng tự do cá nhân, gia đình mới thực sự hạnh phúc.
  2. Tình yêu: Một đôi tình nhân say đắm có thể muốn dành toàn bộ thời gian bên nhau. Tuy nhiên, nếu không có thời gian riêng tư để phát triển cá nhân, tình yêu dễ biến thành áp lực. Tình yêu bền lâu là khi hai người biết duy trì sự độc lập trong sự hòa hợp.
  3. Bạn bè: Tình bạn tốt không đòi hỏi phải chia sẻ mọi bí mật hay gặp nhau mỗi ngày. Một người bạn thực sự sẽ hiểu khi bạn cần thời gian riêng, nhưng vẫn luôn sẵn sàng khi bạn cần giúp đỡ.
  4. Đồng nghiệp: Trong công việc, sự hợp tác là cần thiết, nhưng nếu đồng nghiệp can thiệp quá sâu vào công việc của nhau, sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Một đội nhóm làm việc hiệu quả là khi mỗi người hiểu vai trò của mình và biết cách hỗ trợ người khác mà không lấn lướt.
  5. Hàng xóm: Một hàng xóm tốt không nhất thiết phải thân thiết như gia đình, nhưng cũng không nên quá xa cách. Họ cần giữ một mối quan hệ hài hòa, nơi có thể giúp đỡ nhau khi cần mà không xâm phạm đời tư của nhau.
Câu chuyện về bầy nhím không chỉ nói về nhiệt độ hay đau đớn vật lý, mà còn là hình ảnh biểu trưng cho cách chúng ta điều chỉnh trong các mối quan hệ. Để sống hòa hợp, chúng ta cần học cách lắng nghe, hiểutôn trọng ranh giới của người khác, giống như cách bầy nhím cuối cùng tìm được khoảng cách lý tưởng để chung sống. Đây cũng là nghệ thuật duy trì hạnh phúc trong cuộc sống: không quá gần để gây tổn thương, cũng không quá xa để lạc mất nhau. (Sưu tầm)